“Cô ta tìm chị làm gì? Không phải cô ta có nhà họ Lệ chống lưng à?” Đường Nguyên Khiết Đan không nhịn được nhíu mày.
“Ai mà biết được” Kiều Phương Hạ đáp lại không hề để tâm.
Đường Nguyên Khiết Đan ngoảnh lại trao đổi ánh mắt với Kiều Phương Hạ: “Chị vừa nói gì cơ?”
“Ai mà biết được” Kiều Phương Hạ nghĩ một chút rồi trả lời.
“Không phải, câu cuối cùng lúc chị nói chuyện điện thoại với cô ta ấy” Đường Nguyên Khiết Đan nhăn mày hỏi lại.
*… Buổi tối gặp?”
Đường Nguyên Khiết Đan nháy mắt trợn tròn mắt: “Chị điên rồi à Kiều Phương Hại Sao chị lại phải đi gặp bại tướng dưới tay mình? Có thời gian rảnh nằm ở khách sạn nghỉ ngơi không sướng à?”
Kiều Phương Hạ cân nhắc một lát rồi trả lời: “Rất có lý”
“Nhưng Kiều Diệp Ngọc nói lát nữa cô ta đến khách sạn của đoàn làm phim chúng ta, không phải là chị đến tìm cô ta”
“Nhưng em cũng muốn xem xem cô ta định làm trò gì nào! Xem con tiểu yêu tinh này còn có thể gây nên sóng gió gì nào!” Đường Nguyên Khiết Đan vừa nói, vừa hung hăng nhét trang phục diễn của Kiều Phương Hạ vào trong túi.
Chiều tối, Kiều Phương Hạ ăn xong bữa tối ở đoàn làm phim, cùng với Đường Nguyên Khiết Đan xách theo túi hoa quả mua được ở một cửa hàng hoa quả, ung dung thơ thẩn đi về hướng khách sạn.
“Mở cửa hàng hoa quả ở đây buôn bán kiếm được lời thật đấy, chỗ này có bao nhiêu đâu mà những một trăm rưỡi nghìn” Đường Nguyên Khiết Đan nằm một nắm anh đào, không nhịn được mà lẩm bẩm mấy câu.
Nghĩ đến đây, lại quay đầu lại hỏi Kiều Phương Hạ: “Chị nói xem, cái người Thẩm… Thẩm cái gì Quân kia mở cửa hàng bán kem trong trường học có phải cũng kiếm lời lắm không?”
“Thẩm Viên Quân” Kiều Phương Hạ sửa lại lời của cô ấy.
“Thẩm Viên Quân” Đường Nguyên Khiết Đan cũng đọc lại theo một lượt.
“Bây giờ đa số sinh viên đại học đều là con một trong nhà, tiền sinh hoạt không ít, ăn một que kem sáu mươi nghìn cũng không thèm chớp mắt lấy một cái, đương nhiên là kiếm lớn rồi!” Kiều Phương Hạ trả lời.
“Thế có nghĩa là Thẩm Viên Quân cũng có tiền ghê đấy chứ”
Đường Nguyên Khiết Đan túm lấy tay áo của Kiều Phương Hạ, thuận miệng hỏi.
Kiều Phương Hạ nghĩ một lát, năm cô lên cấp hai lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Viên Quân, Thẩm Viên Quân đã lái xe ô tô riêng, cô còn nhớ hình như là xe Porsche thiên về kiểu việt dã, nói là lái xe của ba.
Nhưng lúc đó sinh viên đại học tự lái xe đến trường thì cơ bản gia đình đều thuộc tầng lớp trung lưu trở lên rồi.
“Hình như ba mẹ anh ta cũng rất giỏi, đều có bằng giáo sư thì phải.
Các công ty ngoài kia còn mời bọn họ làm một số việc không cần đi làm chỉ để tên đấy cho có thôi, nhưng chị cũng không biết nhà anh ta có tiền đến mức nào”
Kiều Phương Hạ sẽ không đi hỏi mấy cái chuyện này, hiểu biết của cô đối với Thẩm Viên Quân cũng chỉ đến mức này, là do lúc nhỏ cùng bọn họ đi ăn, ra ngoài chơi, nghe bọn họ nói chuyện mà biết được.
“Dù sao thì nhà họ Thẩm chắc chắn không nghèo”
“Em hỏi cái này làm gì thế?” Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn Đường Nguyên Khiết Đan, dưới đáy mắt mang theo hoài nghỉ.
Diệp Ngọc đang ngồi ở vị trí gần cửa số của một quán trà dưới khách sạn, lập tức đưa tay ra đẩy đẩy thắt lưng Kiều Phương Hạ một cái, hướng về phía Kiều Diệp Ngọc hẳng hẳng giọng.
Con tiểu tiện nhân này đến sớm thật.
“Em đi lên trước đi, chị nói với cô ta vài câu rồi cũng lên” Kiều Phương Hạ thấp giọng nói với Đường Nguyên Khiết Đan..
Danh Sách Chương: