Mục lục
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đường Nguyên Khiết Đan giật mình, chợt hiểu ý của Kiều Phương Hạ.

Do dự vài giây, cô ấy cũng buông tay Kiều Phương Hạ ra.

Cô ấy đứng nhìn Kiều Phương Hạ bước lên xe, nhìn những người đàn ông mặc đồ đen cũng lên xe, nhìn chiếc xe của họ biến mất trong tầm mắt.

Cô ấy nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có người nào khả nghi đang nhìn chằm chằm vào mình.

Sau đó cô ấy lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng tìm số điện thoại của Lệ Đình Tuấn rồi bấm gọi.

Kiều Phương Hạ vừa mới ngồi yên vị trên xe, thì người bên cạnh liền đưa tay về phía cô: “Phiền cô đưa điện thoại cho chúng tôi trước, tôi sẽ trả lại cô sau.”
Kiều Phương Hạ im lặng, đưa chiếc điện thoại di động đang cầm trên tay đưa cho đối phương, mỉm cười, nói: “Đây là chiếc 256G pro mới nhất.

Nó hơn ba mươi triệu đấy.

Giữ cho cẩn thận.

Người bên kia im lặng mỉm cười, một tia khinh thường thoáng qua trên mặt.


Kiều Phương Hạ liếc nhìn người đối diện, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Tốt nhất là anh nên hiểu rằng tôi không nói đùa với anh”
Thực sự nghĩ cô dễ bị bắt nạt vậy sao.

Đối phương chưa từng thấy Kiều Phương Hạ ra tay bao giờ nên anh ta càng tỏ ra châm biếm hơn.

Kiều Phương Hạ cũng không thèm so đo với anh ta, cầm lấy quyển tạp chí trong xe lên đọc.

Một giờ sau, chiếc xe cũng đến nhà cũ của nhà họ Lệ.

Khi Kiều Phương Hạ bước xuống xe, cô phát hiện có vài chiếc ô tô đậu ở bãi đậu xe mà cô chưa từng nhìn thấy.

Hôm nay nhà họ Lệ có khách đến thăm sao.

Cô thu hồi ánh mắt, đi theo vệ sĩ nhà họ Lệ tới phòng khách.

Vừa bước vào, cô phát hiện bên trong có rất nhiều người đang ngồi.

Khi Kiều Phương Hạ vừa bước vào, căn phòng đột nhiên trở nên im lặng.

Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt vào cô.


Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn một vòng, rồi dừng lại ở Lệ Kiến Đình, nhẹ giọng chào ông ta một tiếng: “Ông nội”
“Cô có tư cách gì mà gọi tôi như vậy?” Lệ Kiến Đình nhìn cô, nhẹ giọng hỏi ngược lại.

Kiều Phương Hạ cảm thấy cô nên giải thích rõ ràng chuyện lần trước bản thân mình không thông đồng với An Phương Diệp ra.

Nếu Lệ Kiến Đình vẫn còn căm ghét cô thì chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác.

Dù sao thì cũng là An Phương Diệp có lỗi với nhà họ Lệ trước.

Cô đứng chôn chân ở đó, không nói lên lời.

“Quỳ xuống” Lệ Kiến Đình lập tức nói.

Kiều Phương Hạ không kìm được, khế cau mày.

“Tôi bảo cô quỳ xuống!” Lệ Kiến Đình đập mạnh cây gậy batoong xuống nền gạch, nghiêm nghị nói.

Kiều Phương Hạ nhìn về phía sau Lệ Kiến Đình là di ảnh, bài vị của Lệ Quốc Chiến.

Cô im lặng vài giây rồi nghe theo, quỳ trên mặt đất.

“Cô nhìn bài vị của Quốc Chiến đi, cô có thấy lương tâm mình cắn rứt không?” Lệ Kiến Đình chỉ vào cô, hỏi.

Kiều Phương Hạ mím môi, nhẹ giọng trả lời: “Con thực sự xin lỗi, con nhất định sẽ tìm được An Phương Diệp.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK