Kiều Phương Hạ từ trước đến nay chưa bao giờ mở miệng đòi hỏi bất cứ thứ gì từ người nhà họ Lệ, cho dù là ba nghìn đồng tiền tiêu vặt, nhưng Lệ Quốc Chiến vẫn luôn lén lút nhét vào trong con heo đất trên bàn có mấy trăm tệ, nhét đến khi nào đầy mới thôi.
Vào năm Lệ Quốc Chiến năm mươi tuổi, Kiều Phương Hạ đã đập bể hộp đựng tiền tiết kiệm đó.
Cô dùng hết ba trăm nghìn trong hộp mua cho ông ta.
một cái dây thắt lưng rất mắc để làm quà sinh nhật, lại dùng số tiền còn thừa, đi đến tiệm quà tặng sa hoa, mua cho Lệ Đình Tuấn một quả cầu pha lê vừa tinh xảo lại vừa đắt tiền, bởi vì sinh nhật của Lê Đình Tuấn và Lệ Quốc Chiển chỉ cách nhau có vài ngày.
Buổi tiệc sinh nhật của Lệ Quốc Chiến hôm đó, cô cẩn thận từng li từng tí mang quà ra tặng cho Lệ Quốc Chiến, có lẽ lúc đó, trong tất cả các món quà mà mọi người tặng cho Lệ Quốc Chiến, món quà của cô là rẻ nhất, keo kiệt nhất, nhưng Lệ Quốc Chiến lại chỉ mở duy nhất món quà của cô ra, nói với cô, ông ta rất thích, sau này chắc chắn sẽ đeo nó mỗi ngày.
Kiều Phương Hạ nhớ rõ, kể từ ngày hôm đó, ông ta thật sự đã đeo cái thắt lưng mỗi ngày để đến công ty làm việc.
Kiều Phương Hạ vẫn luôn cho rằng, Lệ Quốc Chiến không xuất hiện, là bởi vì ông ta hận An Phương Diệp nên đã liên đới mà hận luôn cô, vì vậy mà trước giờ cô không dám ở trước mặt lệ Đình Tuấn chủ động nhắc đến Lệ Quốc Chiến.
Mãi cho đến vừa này, cô mới biết được là do ông ta đã bị bệnh rồi.
Một căn bệnh mà mãi mãi cũng sẽ không tỉnh lại.
Lúc cô học tiểu học, Lệ Quốc Chiến đã mua cho cô một bộ truyện cổ tích, lúc nói đến câu chuyện tiên hắc ám, Kiều Phương Hạ hỏi ông ta, tại sao lại có lời nguyện như vậy, sẽ làm cho con người ta mãi mãi không bao giờ tỉnh lại?
Lệ Quốc Chiến nói: “Sau này Phương Hạ nhỏ bé của chúng ta sẽ hiểu, con người rồi sẽ có một ngày sẽ ngủ mãi mãi, không có cách nào tỉnh lại được”.
Kiều Phương Hạ hỏi ông: “Nhưng mà ba, tại sao công chúa đã tỉnh lại được?”
Lệ Quốc Chiến cười ôm cô vào trong lòng nói: “Nếu như có một ngày ba không tỉnh lại nữa, vậy chỉ cần Phương Hạ nhỏ bé này hôn lên mặt ba một cái, trong lòng ba chắc chắn sẽ nghĩ rằng con rất thương ba, ba sẽ tỉnh lại”
Lúc Kiều Phương Hạ lên cấp ba, đã đổi cách xưng hô, gọi ông ta là ba.
Cho nên lúc này khi nhắc đến Lệ Quốc Chiến, cô theo bản năng muốn nói đó là ba của cô.
– Nhưng vừa mới gọi được vài tháng, tình cảm cha con của họ lại kết thúc một cách đột ngột.
Cô cũng nhớ rất rõ, vào ngày cô mười tám tuổi, lần đầu tiên gọi Lệ Quốc Chiến là ba, Lệ Quốc Chiến ngây người trong chốc lát, sau đó dáng vẻ lại mừng rỡ như điên.
Đường Nguyên Khiết Đan đứng đợi ở cửa một lúc lâu, cô Lấy cảm thấy bản thân lo lắng cho Kiều Phương Hạ là không sai, bây giờ Kiều Phương Hạ đã đi qua, chắc chắc là đã thêm phiền phức..
Danh Sách Chương: