Môi của anh lướt từng chút từng chút một trên gò má cô, sau đó xuống gần khóe môi cô, nhưng lại cố tình không hôn lên môi.
Hơi thở ấm áp của anh khẽ phất qua phía sau tai, rồi phất qua cổ khiến lòng Kiều Phương Hạ có hơi ngứa ngáy khó hiểu.
Lúc cô khẽ nghiêng đầu về phía môi anh theo bản năng thì mới nhận ra mình đang hưởng ứng lại anh.
Lệ Đình Tuấn lại cười khẽ một tiếng, anh hơi hé môi, nhẹ nhàng mút phần môi dưới của cô.
Khi anh lấp môi cô, Kiều
Phương Hạ rên nhẹ một tiếng theo thói quen, tựa như đang cực kỳ hài lòng với kỹ thuật hôn của anh.
Lúc cô nhân ra tiếng rên này xuất phát từ miệng mình, hai má cô nóng lên.
“Khụ..” Đúng lúc này, từ phía cửa bỗng vang lên tiếng ho nhỏ đầy lúng túng.
Mặt của Kiều Phương Hạ vừa lúc đối diện với cửa phòng, thấy người mở cửa tiến vào là Vô Nhật Huy thì lập tức vô cùng bối rối, sự lúng túng hiện rõ trên gương mặt cô.
Vô Nhật Huy không biết Kiều Phương Hạ đã tới.
Lúc sáng, khi anh ta đến thăm bệnh thì chỉ có mình Lệ Đình Tuấn ở chỗ này.
Vừa nãy anh ta gọi Lệ Đình Tuấn bốn, năm cuộc điện thoại mà không có ai bắt máy nên mới vội vàng chạy lên lầu tìm.
Ai ngờ vừa lúc thấy cảnh tượng này.
Lần nào cũng canh ngay lúc anh và Kiều Phương Hạ đang nồng nhiệt thì lại bị một người nào đó làm gián đoạn.
Trong lòng của Lệ Đình Tuấn hơi bực bội khó chịu, anh thở dài một hơi, ôm chặt lấy phía sau gáy Kiều Phương Hạ, để khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì ngại ngùng của cô vùi trong vòng tay anh.
Sau vài giây, anh mới quay đầu lại nhìn Vô Nhật Huy, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Vô Nhật Huy đang chuẩn bị rời đi thì Lệ Đình Tuấn đã gọi anh ta lại, chỉ có thể ngượng ngùng mà dừng bước, sau đó tiếp tục cúi đầu, cắn răng nói: “Những chuyện mà lúc nãy anh yêu cầu tôi đi kiểm tra đều đã được kiểm tra rồi ạ.”
“Như thế nào?” Lệ Đình Tuấn tiếp tục hỏi.
“Chiều hôm qua không có ai đến thăm ông cụ Kiều.
Hai người mà chúng ta phải ở lại phòng bệnh cũng nói không thấy ai đi vào đó, kiểm tra camera an ninh cho thấy cả ngày hôm qua ngoại trừ bác sĩ và y tá lần lượt đi vào một lần thì không có ai xuất hiện nữa.”
Kiều Phương Hạ nghe Vô Nhật Huy nói vài câu thì không khỏi ngước mắt lên nhìn Lệ Đình Tuấn.
Thực ra hôm qua sau khi đi tới khách sạn, Kiều Phương Hạ
nằm trên giường cũng đã suy nghĩ một hồi lâu, cô cảm thấy rằng chuyện này quả thực hơi kỳ quái.
Bởi vì các chuyên gia thực hiện ca phẫu thuật cho ông đã nhiều lần đề cập đến việc bởi vì ông quá xúc động nên mới phát bệnh.
Còn về vấn đề tại sao ông lại xúc động, thì điều này rất đáng ngờ.
Nhưng mà cho dù con người có thể nói dối nhưng thứ như camera giám sát thì không thể nói dối được.
“Hay là… Ông nội đột nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra trước đây?” Kiều Phương Hạ im lặng một lúc rồi thì thầm..
Danh Sách Chương: