Kiều Phương Hạ lại trầm ngâm liếc nhìn về hướng người đàn ông biến mất, rồi thu hồi ánh mắt.
“Đi thôi” Cô nhẹ giọng nói với Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn rũ mắt xuống mà nhìn cô chằm chằm một lúc, không lên tiếng.
Trong gian phòng chỉ có vài người, Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn cùng nhau trở lại gian phòng, những người trong đó đều rất quen thuộc, cô đã từng gặp qua họ trước đây.
Thẩm Minh Hân đang ngồi trên ghế đẩu cao, lắc lắc ly rượu trong tay đang nói gì đó với người đối diện, khi nhìn thấy Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn hai người bước vào, cô ấy lập tức nhàn nhạt chào hỏi: “Các người tới rồi”.
“Anh là anh trai của em, sao khi anh tới đây không thấy em chào hỏi?” Trạm Khánh Minh liếc nhìn Thẩm Minh Hân một cái, có chút không vui.
“Ngày nào mà anh và em chả gặp nhau, hôm qua mới gặp qua còn gì, tại sao em còn phải chào hỏi chứ?” Thẩm Minh Hân khó hiểu hỏi ngược lại.
Trạm Khánh Minh nhịn không được nhíu mày: “Đúng là theo người tốt thì học được cái tốt, theo người xấu thì học được cái xấu mà”
“Nói khá đúng đấy” Lệ Đình Tuấn kéo theo Kiều Phương Hạ đi đến gần chỗ Thẩm Minh Hân, nhàn nhạt đáp lại một câu.
“.
.
” Trạm Khánh Minh có chút không nói nên lời, anh ta bị Lệ Đình Tuấn nói đến mất hết mặt mũi rồi, khi vừa định nói gì đó, Lệ Đình Tuấn lại nói với anh ta: “Lại đây một chút, tôi có chuyện muốn hỏi anh”
Trạm Khánh Minh vừa ngồi xuống ghế sô pha, lặng lẽ liếc nhìn Lệ Đình Tuấn một cái.
“Chuyện quan trọng” Lệ Đình Tuấn lại nói.
Lúc này Trạm Khánh Minh mới biếng nhác đứng lên, cùng Lệ Đình Tuấn đi đến ban công.
Thẩm Minh Hân đưa một cái nĩa cho Kiều Phương Hạ và nói: “Ăn trái cây trước đi”
Trước đó khi ở Thịnh Lâu Thẩm Minh Hân đã từng giúp đỡ Kiều Phương Hạ, thực hiển nhiên con người cô rất dễ bị mua chuộc.
Kiều Phương Hạ cầm lấy nĩa, cắn một miếng cam, nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Minh Hân đang nhìn ra ngoài, như thể cô ấy đang tìm kiểm ai đó, cô đưa tay lên lắc nhẹ trước mặt Thẩm Minh Hân.
“Em đang đợi ai vậy?” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng hỏi cô ấy.
“Không có”
Thẩm Minh Hân chậm rãi nhai những thứ trong miệng, cười cười nhìn Kiều Phương Hạ một cái, rồi đáp.
Tuy nhiên, ngay sau khi giọng nói vừa dứt, cô ấy lại tiến đến gần Kiều Phương Hạ và nhỏ giọng hỏi cô: “Hôm nay Vô Nhật Huy có ở đây không?”
Kiều Phương Hạ vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của cô ấy có chút lơi đãng, liền biết rằng Thẩm Minh Hân không phải đang đợi cô và Lệ
Đình Tuấn mà cô ấy đang đợi một người khác.
“Có ở đây” Kiều Phương Hạ cười tủm tỉm trả lời.
“Vậy tại sao anh ta không vào?” Thẩm Minh Hân nhìn thấy người theo sau đi vào là một vệ sĩ khác, liên tiếp tục hỏi Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ hơi khựng lại, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Em muốn gặp anh ta à?”
“Không phải, vì trước đó em…có mượn đồ của anh ta, cho nên em muốn gặp anh ta để trả lại” Thẩm Minh Hân úp úp mở mở một hồi, qua loa trả lời.
.
Danh Sách Chương: