Mục lục
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Kiều Phương Hạ nghe được hàm ý trong lời nói Phó Viễn Hạo, ông ấy muốn nói là dù cô và Lê Đình Tuấn có cãi nhau đến đâu, họ cũng không nên nổi giận với con cái.
Mặc dù trong lòng cảm thấy có chút tủi thân, nhưng đoạn, cô vẫn thì thào đáp lại: “Dạ, cháu hiểu rồi”
Khi xe dừng trước cửa Hoàng Gia, Đình Trung đang ngồi một mình trong phòng khách chơi Lego.
Kiều Phương Hạ đứng trên cầu thang, lặng lẽ nhìn chăm chú Đình Trung một lúc lâu.

Cậu bé và Tô Minh Nguyệt không giống nhau một chút nào, dù là ngoại hình hay tính tình.

Ngược lại, cậu bé rất nhẫn nại, biết cách đối nhân xử thế, rất hiểu chuyện và dịu dàng.

Ngoại trừ có một chút bướng bỉnh, điểm ấy rất giống với Lê Đình Tuấn.
Bỏ qua không nói đến chuyện mẹ ruột của cậu bé thì Đình Trung là một đứa trẻ rất ngoan.

Lê Đình Tuấn đã nuôi dạy cậu rất tốt.
Nhận thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm bên ngoài cửa, Đình Trung ngẩng đầu lên hướng mắt nhìn ra ngoài, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Kiều Phương Hạ.
Trong mắt cậu bé thoáng hiện lên một tia hân hoan, cậu dùng sức dụi mắt, tưởng rằng mình nhớ mẹ thành tật nên sinh ra ảo giác.

Sau khi xác định người đứng ở cửa là Kiều Phương Hạ chứ không phải mình đang mơ, cậu bé bật dậy khỏi mặt đất “lộc cộc” một tiếng, không kịp xả ống quần xuống đã chạy về phía Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy dáng vẻ kích động của cậu bé thì không nhịn được mà âm thầm thở dài.
Đình Trung chạy đến chỗ Kiều Phương Hạ, đột nhiên nghĩ rằng Kiều Phương Hạ vừa làm phẫu thuật xong.

Lê Đình Tuấn đã từng dặn dò cậu rằng không được bảo Kiều Phương Hạ ôm.

Cậu bé đột ngột dừng lại, ôm đùi Kiều Phương Hạ, ngửa đầu lên mang theo đôi mắt trông mong nhìn Kiều Phương Hạ, hỏi cô: “Mẹ tới đón Đình Trung về sao?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt sáng rực lấp lánh như thể có ngàn vì sao.
Kiều Phương Hạ cúi đầu, sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, dịu dàng trả lời: “Ừ, đón Đình Trung về.”
“Đình Trung… Đình Trung đi thu dọn quần áo!” Đình Trung kích động đến mức lắp bắp không kiểm soát được.

Lệ Đình Tuấn từng kể cho cậu nghe một câu chuyện, câu chuyện về Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật.

Đình Trung cảm thấy bản thân mình trong giờ phút này chính là Câu Tiễn!
Chỉ cần Kiều Phương Hạ không tức giận là tốt rồi, không vì Lê Đình Tuấn mà giận chó đánh mèo lên cậu là tốt rồi.
Thấy cậu bé quay người chạy lên lầu, vừa mới leo được hai bậc cầu thang đã ngã lăn quay ra, Kiều Phương Hạ lập tức đi tới và bế cậu bé dậy.
“Không sao đâu! Đình Trung không sao!” Đình Trung không chút nào để ý mà lau bụi trên miệng mình, nhẹ nhàng đẩy Kiều Phương Hạ ra, nói: “Không cần mẹ ôm! Ba nói Đình Trung cũng là đàn ông, Đình Trung cũng giống như ba, đến khi trưởng thành cũng sẽ bảo vệ mẹ!”
Nhìn thấy cái miệng sưng vù của cậu bé, nhìn cậu bé luyên tha thuyên thuyên, Kiều Phương Hạ không thể nhịn được cười..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK