Một câu nói này đã khiến cho những người đang ngồi ở đây nổi hết da gà.
Thẩm Minh Hân ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời, giác quan thứ sáu của Vô Nhật Huy thật là kỳ diệu.
Lệ Đình Tuấn chắc không phải là tình yêu của người đàn ông này đấy chứ?
“Không có.” Cô ấy dừng lại vài giây sau đó tiếp tục kiên trì trả lời.
“Nói cho các người thì cũng không sao cả” Vô Nhật Huy khẽ cười và nói: “Người phụ nữ mà người khác đã chạm qua, cậu hai của chúng tôi sẽ không động tới, anh ấy chỉ có một người phụ nữ”
Thẩm Minh Hân đã đoán đúng, quả thật Lệ Đình Tuấn không nói dối, anh chỉ có một người phụ nữ duy nhất là Kiều Phương Hạ.
Nghe được câu trả lời này, thật ra người đầu tiên thở phào nhẹ nhõm chính là cô ấy.
“Còn muốn hỏi gì nữa không? Vô Nhật Huy im lặng vài giây, sau đó lại khẽ hỏi Thẩm Minh Hân.
“Hết rồi.
Cảm ơn anh” Thẩm Minh Hân trả lời điện thoại một cách nhẹ nhàng.
Lệ Đình Tuấn sẽ tăng tiền lương cho anh ta.
Mặc dù khi Thẩm Minh Hân được biết tiền lương của Vô Nhật Huy nhiều đến cỡ nào từ miệng của Thẩm Viên Quân, cô ấy đã kinh ngạc suýt thì rớt cả cằm.
Nhưng Lệ Đình Tuấn nhất định đối xử với anh ta càng tốt hơn, vì anh ta xứng đáng.
Trên danh nghĩa thì Lệ Đình Tuấn có một công ty bảo vệ được mở cách đây mấy năm, dùng danh nghĩa của Vô Nhật Huy để đăng ký trực tiếp bơm số vốn lên tới mười chữ số.
Mà nghe nói đây chính là số cổ phần mà Lệ Đình Tuấn đã cho Vô Nhật Huy trước đó, coi như số tiền thù lao.
Kể từ sau khi tập đoàn WL và tập đoàn Champs sát nhập, tài sản trên danh nghĩa của Vô Nhật Huy lại tăng lên gấp bội.
Có thể nói, tài sản trong tay anh ta đè bẹp khối tài sản dòng họ của đại đa số các phú nhị đại ở thành phố Hạ Du.
“Về sớm chút.” Thẩm Minh Hân lập tức cúp máy.
Vô Nhật Huy ở đầu bên kia cũng chỉ nhẹ nhàng dặn dò một câu rồi cũng tắt máy.
Thẩm Minh Hân nhanh chóng thu hồi điện thoại, vẻ mặt phức tạp, trầm mặc nhìn mấy người xung quanh một lượt, theo bản năng mà nhìn Kiều Phương Hạ nhiều hơn.
Nhưng Kiều Phương Hạ chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ nghịch điện thoại di động, giống như chẳng nghe thấy mấy chuyện vừa xảy ra.
Kiều Phương Hạ cảm thấy Vô Nhật Huy nói dối, cho nên sau khi nghe thấy câu trả lời của Vô Nhật Huy, cô mới có thể bình tĩnh, hòa nhã như vậy.
Cô đã sớm đoán được Vô Nhật Huy sẽ trả lời như vậy, chắc chắn lời nói của anh ta không phải sự thật.
Nó giống như việc bạn bè bao che tính xấu cho nhau.
Trạm Khánh Minh cũng liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ.
Cho nên, nếu người phụ nữ ngủ với Lệ Đình Tuấn kia chính là vợ của anh, vậy Phó Kiều rất có thể vẫn chưa mất lần đầu.
Phía bên cạnh, Thẩm Minh Hân mỉm cười rót đầy một ly rượu mạnh rồi đẩy đến tay Trạm Khánh Minh và nói: “Anh Trạm, vậy anh uống hay không uống đây?”
Trạm Khánh Minh cầm lấy ly rượu, uống vài ngụm đã cạn ly, anh ta dừng lại vài giây sau đó nhìn chằm chằm vào Lệ Đình Tuấn và nói: “Cái này không tính, anh ta khẳng định đoán ra em muốn hỏi tụi anh cái gì?”
“Lời nói thật mà các anh cũng không tin” Lệ Đình Tuấn không nhịn được mà nhếch khoé miệng: “Tôi còn có thể làm gì bây giờ?”.
Danh Sách Chương: