“Cút!” Lệ Đình Tuấn không đợi anh ta nói xong, tiện tay nắm được thứ gì liền hung hăng ném ra cửa: “Đều cút hết cho tôi!”
Mọi người đều yêu cầu anh đối xử tốt với Tô Minh Nguyệt, chịu trách nhiệm với Tô Minh Nguyệt, anh nợ cô ta cái gì sao? Thói quen hoàn toàn không phải điều hiển nhiên!
Tô Minh Nguyệt là bạn gái của Tống Thanh Hào chứ không phải bạn gái của anh! Vì Tống Thanh Hào, anh đã đối xử tận tình với Tô Minh Nguyệt rồi.
Nếu không phải hôm nay Tô Minh Nguyệt nhảy xuống khu vực biển mà Tống Thanh Hào xảy ra chuyện thì dù thế nào anh cũng không thể đưa cô ta về!
Vệ sĩ sợ tới mức lập tức lui ra ngoài, không dám lên tiếng.
Vô Nhật Huy không ở đây, ai trong số họ cũng không hiểu Lệ Đình Tuấn, vẫn nên bớt lời đi thì hơn.
“Cậu Hai.
Rất lâu sau, ngoài cửa truyền đến một tiếng cung kính.
Lệ Đình Tuấn quay đầu nhìn, Vô Nhật Huy đến rồi.
Vô Nhật Huy lặng lẽ đứng trước cửa nhìn anh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lệ Đình Tuấn hít sâu một hơi, điều chỉnh hơi thở một chút, lúc lâu sau mới xoay người đi ra ngoài cửa.
Vô Nhật Huy nhìn qua phòng tắm vẫn còn tiếng nước chảy, sau đó theo sau Lệ Đình Tuấn,
Hai người ra ngoài cửa, Vô Nhật Huy trở tay khóa trái cửa rồi mới nói khế với Lệ Đình Tuấn: “Cô Tô nhảy xuống biển chưa được mấy phút đã có người xuống cứu cô ta.”
“Tôi đi hỏi qua người đứng hóng chuyện xung quanh và đội cứu hộ, người cứu cô Tô hoàn toàn không phải người trong đội cứu hộ.
Người đó cứu cô Tô lên bờ, vừa thấy cô Tô tỉnh lại liền biến mất, cũng không để lại phương thức liên lạc.”
“Tôi nghi ngờ…”
Vô Nhật Huy nói được một nửa liền ngừng lại một chút.
“Chẳng phải cô ta thích tự biên tự diễn sao?” Lệ Đình Tuấn cười lạnh lùng một tiếng.
“Tôi cảm thấy còn có một khả năng khác.” Vô Nhật Huy trầm mặc vài giây sau đó cả gan nói tiếp.
“Cậu Hai quên rồi sao? Sau khi cậu Tống xảy ra chuyện chưa được mấy hôm, nhà họ Tống đã vội vàng làm đám tang cho anh ta, trước giờ nhà họ Tống chưa từng xử lý qua loa như vậy, tại sao cứ phải mắc sai sót trong sự việc quan trọng như thế?”
“Mà anh biết đấy, lúc đó nhà họ Tống cũng xảy ra chút chuyện, tôi nghi chuyện tai nạn máy bay là..”
Vô Nhật Huy nói được một nửa, không nói tiếp nữa.
Anh ta biết Lệ Đình Tuấn có thể hiểu ý của anh ta.
Lệ Đình Tuấn ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt anh trông rất phức tạp.
Những gì Vô Nhật Huy nói, thật ra cũng là những gì mà Lệ Đình Tuấn nghĩ, nên anh vẫn không tin Tống Thanh Hào đã chết thật.
“Đi điều tra, chú ý đừng để bị phát hiện.
Lúc lâu sau, Lệ Đình Tuấn khẽ nói.
Vừa hay nhân cơ hội anh ở nước Hàn Lăng, Vô Nhật Huy làm việc có thể tiện hơn một chút..
Danh Sách Chương: