Mục lục
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lệ Đình Tuấn đưa mắt nhìn cô một cái rồi nói: “Gọi anh đi.”
Kiều Phương Hạ há hốc miệng, sâu thẳm trong ánh mắt có chút khó hiểu, một lúc lâu sau mới quay sang nhìn Lệ Đình Tuấn nói hai từ: “Anh ạ…”
Lệ Đình Tuấn đầu tiên là giật mình, sau đó trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Tôi bảo em hãy gọi người này là anh.”
Những người bạn của Lệ Đình Tuấn đang đứng ở phía trước bật cười vài tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Phương Hạ đột nhiên đỏ bừng hết cả lên.

Cô vội vàng nhìn cái người mà lúc nãy Lệ Đình Tuấn vừa giới thiệu cho mình gọi một tiếng anh ạ”.


Cô nói mà, làm sao Lệ Đình Tuấn bỗng dưng lại cho phép cô gọi anh là anh trai ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy được cơ chứ.

Cô cúi thấp đầu xuống chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, Lệ Đình Tuấn vươn tay ra xoa nhẹ lên làn tóc trên đỉnh đầu của cô vài cái rồi nói: “Con nít còn nhỏ, đầu óc lại hơi ngốc nghếch, mọi người thứ lỗi cho.”
Mọi người nhìn là đều hiểu thái độ của Lệ Đình Tuấn đối với Kiều Phương Hạ đã thay đổi khác trước đây rồi.

Bọn họ đều là bạn của Lệ Đình Tuấn, đương nhiên anh có thái độ gì thì bọn họ cũng sẽ có thái độ như thế.

Mọi người đã trêu ghẹo vài câu vô thưởng vô phạt, sự bối rối ngượng ngùng vừa rồi của Kiều Phương Hạ đã được giải tỏa nhẹ nhàng.

Tô Minh Nguyệt đi theo phía sau giương mắt nhìn thái độ của mọi người đối với Kiều Phương Hạ càng ngày càng nhiệt tình hồ hởi hơn.


rất nhiều, trong lòng càng lúc càng cảm thấy khó chịu.

Trước đây khi tụ tập bạn bè như thế này, thì tâm điểm chú ý của mọi người luôn đổ dồn vào cô ta, nhưng hôm nay lại bị Kiều Phương Hạ bỗng từ đầu xuất hiện chiếm lấy tất cả.

Tống Thanh Hào đứng ở bên cạnh nhận thấy tâm trạng bất thường của Tô Minh Nguyệt, còn nghĩ rằng là do vừa rồi mình có nói đỡ cho Kiều Phương Hạ mấy câu, chọc giận khiến cô ta không được vui.

Sau khi do dự cân nhắc một hồi, anh ta mới cẩn thận từng li từng tí quay sang nói với Tô Minh Nguyệt: “Anh thấy con ngựa màu trắng hồi nãy rất phù hợp với em, hay là..”
Tô Minh Nguyệt dường như không nghe thấy anh ta nói gì, trong ánh mắt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, cô ta cao giọng nói với một cô gái đang đi cùng với mình: “Này, không phải em vừa nói ở đằng kia có một người huấn luyện ngựa rất đẹp trai hay sao? Đi thôi, chị sẽ đi cùng với em qua đó.”
Cô gái kia lập tức đi về phía Tô Minh Nguyệt, Tô Minh Nguyệt khoác tay cô ta đi một mạch về phía trường đua ngựa mà không hề quay đầu ngoảnh lại, để một mình Tổng Thanh Hào ngượng ngùng bối rồi đứng ở đó.

Mấy người phía trước không cười nói nữa, Lệ Đình Tuấn đưa mắt nhìn bóng lưng của Tô Minh Nguyệt, sau đó lại quay đầu nhìn Tống Thanh Hào, thấp giọng hỏi: “Tại sao cậu lại chọc giận em ấy nữa rồi?”
Tống Thanh Hào bất lực nhún vai, tính tình của Tô Minh Nguyệt chính là như vậy, chỉ cần một câu nói khiến cô ta cảm thấy không được vui, lập tức liền trở mặt mặc kệ không quan tâm gì đến người ta, đã là bạn bè của nhau bao nhiêu năm nay rồi anh còn không hiểu hay sao?

Nhưng mà anh ta lại thích tính cách như thế này của Tô Minh Nguyệt, mọi thứ đều hiện rõ trên khuôn mặt của cô ta, anh ta cảm thấy cô ta như vậy rất thẳng thắn và dễ thương.

Người con gái mà mình thích, cho dù tính cách có tùy hứng buông thả đến đâu thì anh ta cũng phải chiều chuộng nhường nhịn.

Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Minh Nguyệt, trong lòng đầy suy tư.

Rõ ràng là Tô Minh Nguyệt cảm thấy không được vui nổi giận hậm hực vì hôm nay Lệ Đình Tuấn dẫn theo cả cô cùng đến trường đua ngựa.

Khi còn ở nhà cô nghe nói rằng Tô Minh Nguyệt cũng sẽ đến đây thì đã biết trước được kết quả sẽ như thế này rồi..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK