Lệ Đình Tuấn quay lại nhìn Kiều Phương Hạ, trầm ngâm vài giây rồi nói với Thẩm Viên Quân: “Cậu đến nhà hàng trước đi.”
Kiều Phương Hạ nhát gan, thật sự không dám một mình bước vào trong căn phòng lạ đó, nên khi thấy Lệ Đình Tuấn nhận thẻ và bước về phía cửa, cô mới âm thầm thở phào một hơi.
Hệ thống sưởi trong phòng đã được bật từ trước, rất ấm áp.
Kiều Phương Hạ gỡ bỏ cái chăn, quần áo bên trong vẫn còn ướt, chẳng có chút dấu hiệu nào là đã khô đi.
Trong khi cô đang do dự không biết nên làm gì thì từ sau lưng, Lệ Đình Tuấn đột nhiên đưa tới một chiếc áo choàng tắm, nói: “Mặc vào trước đi.
Lát nữa sẽ có quần áo sạch.”
Kiều Phương Hạ quay người nhận lấy, chuẩn bị đi vào phòng tắm thì chợt nhận ra ánh mắt của Lệ Đình Tuấn đang dừng lại trên người cô một cách rất mất tự nhiên.
Kiều Phương Hạ cảm thấy thật khó hiểu, cô cúi đầu xuống nhìn chính mình.
Quần áo ướt sũng dính chặt vào người cô, bên ngoài chỉ có một bộ đồng phục xuân thu mỏng manh.
Nửa trên của đồng phục là áo trắng, thấm đâm nước, thậm chí có thế nhìn thấy màu sắc của quần áo bên trong.
Kiều Phương Hạ sửng sốt mất mấy giây, vô thức lấy áo choàng tắm ra che trước người.
Khi cô ngẩng đầu lên, đã thấy Lệ Đình Tuấn xách cặp đi học của cô và đi qua phía bên kia của căn phòng, thả cặp sách xuống bàn.
“Đi tắm trước đi” Anh quay lưng về phía cô, nhỏ giọng nói.
“Ò” Kiều Phương Hạ chỉ ngoan ngoãn đáp lại.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, thấy Lệ Đình Tuấn dường như đang muốn xoay người rời khỏi phòng, cô lại vô thức gọi anh một lần nữa Lệ Đình Tuấn quay đầu lại, liếc cô một cái: “Làm sao vậy?”
“Chuyện đã xảy ra ở trường ngày hôm nay… Anh không nói với mẹ và bác Lệ chứ?” Kiều Phương Hạ quanh co một hồi, rồi mới hỏi Lệ Đình Tuấn.
Hóa ra cô đang lo lắng về điều này.
Lệ Đình Tuấn chỉ liếc cô một cái, sau đó nhàn nhạt đáp: “Không có.”
Chẳng thể có chuyện anh chủ động nói điều gì với An Phương Diệp, thêm vào đó, Kiều Phương Hạ cũng không muốn An Phương iệp biết, cho nên anh đương nhiên sẽ không nói.
Chỉ nhắc với Lệ Quốc Chiến một câu, nói rằng đứa nhóc Kiều Phương Hạ này rất ham chơi, nhân dịp sinh nhật của cô nên muốn đi ngắm mặt trời mọc.
Vốn dĩ Lệ Quốc Chiến cũng không biết Kiều Phương Hạ thích thứ gì, nghe Lệ Đình Tuấn nói rằng Kiều Phương Hạ thích điều này, ông ta lập tức đồng ý, chỉ dặn dò hai người nên chú ý an toàn, ngoài ra không nói gì thêm.
Nghe nói rắng Thẩm Viên Quân cũng ở đó, ông ta lập tức nảy sinh tâm lý phòng bị, không để cho Kiều Phương Hạ ở chung một chỗ với người lớn bọn họ, sợ Thẩm Viên Quân sẽ có ý gì đó với cô.
Kiều Phương Hạ nghe thấy anh đáp là không thì mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người bước vào phòng tắm.
Qua lớp cửa kính mờ, Lệ Đình Tuấn liếc nhìn vào bên trong mấy lần, xem xét một lát rồi quay lại ngồi vào bàn, lấy sách giáo khoa ướt nhẹp bên trong cặp của Kiều Phương Hạ ra, trải lên bàn cho khô.
Khi anh chạm đến túi bên hông của chiếc cặp, nhìn thấy những thứ trong tay mà anh không khỏi cau mày.
Đó là một mảnh giấy màu hồng Thời điểm này, bọn trẻ đang thích nhau thường sẽ sử dụng những cách này để biểu lộ cảm xúc.
Kiều Phương Hạ rất xinh đẹp.
Tuy cơ thể chưa phát triển hoàn thiện nhưng cũng đã rất nảy nở, có thể nhìn ra được tương lai nhất định sẽ là một mỹ nhân.
Chẳng qua là từ trước đến nay, Kiều Phương Hạ chưa bao giờ mang thư tình hay quà về nhà, đây là lần đầu tiên..
Danh Sách Chương: