Mục lục
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thế nhưng con gái bảo bối của bà ta còn có nhà họ Lệ chống lưng, nói không chừng vẫn còn cứu được. 
“Không dạy dỗ nó một chút thì sau này nó sẽ tái phạm đấy” Kiều Đông Phương chỉ vào Kiều Diệp Ngọc, mắng mỏ. 
“Bài học lần này vẫn chưa đủ à?” Tống Vân Lan khóc hỏi lại. 
“Đừng có ầm ĩ lên nữa” Đúng lúc này, Kiều Diệp Ngọc nằm trong lòng Tổng Vân Lan tự nhiên mở miệng. 
Cô ta nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt mình, tiếp tục nói: “Bên ngoài có vệ sĩ nhà họ Lệ, Đình Tuấn có thể quay lại bất cứ lúc nào, bọn họ sẽ nghe thấy đấy”. 
Cô ta chỉ có một đường lui duy nhất là nhà họ Lệ thôi, cô ta không thể để Kiều Đông Phương và Tống Vân Lan hủy mất nó được. 
Kiều Đông Phương thấy Kiều Diệp Ngọc đã bình tĩnh lại rồi, một cảm giác kỳ lạ thoáng qua trong ông. 
Kiều Diệp Ngọc thế này, ông ta chưa gặp bao giờ, như là nhân cách thứ hai vậy. 
Kiều Diệp Ngọc lau nước mắt trên mặt mình đi, khóe mắt đỏ ửng, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Đông Phương: “Hơn nữa con là người thế nào cũng là ba mẹ dạy ra hết, hai người trách được ai?”. 
Mẹ của cô ta người thứ ba giành được chức vợ cả, ba cô ta bỏ rơi vợ con, không chịu đưa An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ một đồng nào phí nuôi dưỡng cả.

Những điều này cô ta nghe từ nhỏ, quen rồi, tâm lý của cô ta vốn đã méo mó rồi. 

Thế nhưng làm thế nào được đây? Kiều Diệp Ngọc cô ta là loại người như vậy đấy, bọn họ đã dạy hư cô ta. 
“Mẹ con nói không sai, nếu không phải là con thì nhà chúng ta sao mà nhận được nhiều lợi ích từ nhà họ Lệ thế được?” Cô ta nhỏ giọng hỏi lại. 
“Con.” Kiều Đông Phương ngơ ra.

Kiều Diệp Ngọc không đợi ông nói xong thì đã tiếp tục: “Khi nhà họ Lệ còn chút cảm kích với chúng ta, tốt nhất là hai người khách sáo với con một chút, nhà họ Kiều có ngày trở lại hay không chỉ có thể trông chờ vào con thôi”. 
“Hay là ba còn nghĩ ba có thể làm Kiều Phương Hạ đổi ý được, nuôi ba khi về già? Để con nói cho ba nghe nhé, kể từ khi cô ta mất đi đứa bé thì cô ta hận ba đến thấu xương rồi, chỉ hận ba không chết đi ngay thôi”. 
“Kiều Đông Phương, ba chỉ có con thôi”.

Kiều Đông Phương không hề biết Kiều Diệp Ngọc nghĩ như vậy. 
Ông ta kinh ngạc nhìn Kiều Diệp Ngọc, không nói được một câu gì cả.

Kiều Diệp Ngọc nói xong được mấy giây thì bên ngoài cửa có tiếng bước chân. 
Sau đó, có người đẩy cửa phòng bệnh ra.


Ông cụ nhà họ Lệ nghe nói Kiều Diệp Ngọc bị phóng viên ép đến mức tự sát ngay tại chỗ nên lập tức đến xem tình hình của Kiều Diệp Ngọc thế nào.

Đẩy cửa đi vào, ông ấy nhìn thấy Kiều Diệp Ngọc mấy ngày trước còn khỏe mạnh, lúc này đã thành thế này, ông ấy thấy rất xót. 
“Diệp Ngọc”.

“Ông, con xin lỗi.” Kiều Diệp Ngọc mỉm cười rồi lập tức khóc òa lên. 
Tống Vân Lan im lặng nhường chỗ cho ông cụ, quay qua nhìn Kiều Đông Phương.

Bà ta cũng không biết con gái mình lại mưu mô như vậy, biểu cảm thay đổi được ngay thế. 
Ông cụ nhà họ Lệ nghe chuyện này có liên quan đến Kiều Phương Hạ thì chủ quan cho rằng là Kiều Phương Hạ cố tình hãm hại Kiều Diệp Ngọc. 
Ông ấy hỏi còn chẳng buồn hỏi, quay sang nói với Tống Vân Lan và Kiều Đông Phương: “Cũng là lỗi của tôi, là tôi tự ý trao giải nữ chính xuất sắc nhất, nếu như Diệp Ngọc không nhận được giải thưởng này thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy”. 
“Cũng không thể trách ông được, Diệp Ngọc của chúng tôi có lẽ cũng là vì lương thiện quá, không biết đề phòng." Tống Vân Lan cúi đầu, nhỏ giọng nói. 
Ông cụ nhà họ Lệ thở dài, nói tiếp: “Khi nào con bé ra viện thì đến nhà họ Lệ ở một thời gian đi”. 
.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK