“Lúc nấy đang tìm cái gì vậy?” Đầu ngón tay Lệ Đình Tuấn khẽ chạm vào phía sau lưng mảnh khảnh của cô, vuốt ve qua lại, khế giọng hỏi c‹ Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, trả lời: “Một chút tư liệu thực tế hay dùng, trong mấy năm nay, vật quan trọng đều ở bên trong đó “
“Trong máy vi tính không có sao?” Lệ Đình Tuấn ngước mắt, liếc nhìn gò má cô, rất bình tĩnh tiếp tục hỏi.
“Có, nhưng đồ vật dùng nhiều năm như vậy, ít nhiều có chút luyến tiếc” Kiều Phương Hạ vô tình trả lời.
Cô thay xong quần áo xong, lập tức đổi chủ đề, xoay người hỏi Lệ Đình Tuấn: “Vừa vặn không?”
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô, tay vòng ở hông của cô, ở trên eo thon của Kiều Phương Hạ hơi ma sát vài cái, lòng bàn tay nóng lên.
Người mẫu trong chương trình có vóc dáng hơi gầy, nhưng vóc người Kiều Phương Hạ có cảm giác đầy đặn hơn, mặc lên người, lại có phần gợi cảm.
Lệ Đình Tuấn liếc nhìn hướng ngực cô, bỗng nhiên có chút hối hận, hẳn là nên chuẩn bị bộ quần áo bảo thủ hơn.
“Không đẹp à?” Kiều Phương Hạ thấy Lệ Đình Tuấn không nói lời nào, có chút lo lắng.
Bên cạnh không có cái gương lớn một chút, cô cũng không biết trên người mình mặc sẽ ra cái hiệu quả gì.
“Em mặc cái gì không đẹp?” Lê Đình Tuấn nhàn nhạt hỏi ngược lại, trên tay hơi dùng lực một chút, đem cô ôm vào trong ngực.
Cần lỗ tai xinh xắn của cô, nhẹ giọng nói: “Nếu như không phải muốn đi xem triển lãm, anh liền xé nó ở trên xe”
Lệ Đình Tuấn luôn luôn dùng biểu cảm lãnh đạm mà nói ra những lời hổ sói.
Kiều Phương Hạ có chút nghẹn lời, bỗng nhiên tay anh khẽ gạt hai sợi dây nhỏ ở trên vai cô xuống, cúi đầu, hơi hé môi, ở trên vai cô cắn một miếng thịt nhỏ.
Kiều Phương Hạ cần môi dưới, hô hấp có chút đồn dập.
“Còn cả hơn nửa tháng, bảo anh làm sao chịu đựng đây?” Lệ Đình Tuấn nhìn chắm chăm bộ dạng thẹn thùng của cô, cất giọng khàn khàn.
Nửa giờ sau, xe dừng lại.
Kiều Phương Hạ nhìn tấm biển khống lồ ngoài xe ‘Nghịch Thủy Hàn, đôi mắt hơi lóe lên.
Cô không nghĩ tới, địa điểm cho thuê cuộc triển lãm này lại là Nghịch Thủy Hàn, vừa đúng lúc.
Lệ Đình Tuấn ra khỏi xe, lại thấy Kiểu Phương Hạ ngây ngốc nhìn tấm biển Nghịch Thủy Hàn, hỏi cô: “Làm sao vậy?”
“Giày cao gót có chút rộng” Kiều Phương Hạ lập tức hướng anh, hạ khóe miệng, nhẹ giọng trả lời Trong giọng nói mang theo vài phần ngây thơ.
Trước khi Kiều Phương Hạ xuất ngoại, cô mang giày số đo là 35, chân size 225 thì dài hơn một chút, Lệ Đình Tuấn cho rằng, mấy năm này cô cao lên, chắc chân của cô sẽ thêm một con số, ai biết chân vẫn là như thế không đổi “Sau này sẽ làm theo số đo của em” Trong giọng nói Lệ Đình Tuấn có chút áy náy, đem cô từ trong xe kéo đi ra.
Anh ngồi xổm xuống, liếc nhìn gót chân Kiều Phương Hạ, chân phải quả thực rộng một chút, bởi vì không vừa chân, gót chân Kiều Phương Hạ cọ sát hồng một chút.
Bên cạnh cũng có người đi xem triển lãm nhận ra Lệ Đình Tuấn, xa xa thấy Lệ Đình Tuấn đứng cạnh Kiều Phương Hạ, có chút kinh ngạc.
“Cậu nhìn một chút kia có phải là Lệ Đình Tuấn hay không?”
“Đúng vậy?” Một người khác không xác định mà trả lời “Anh ta đang làm gì vậy? Giúp cô gái kia mang giày sao?”
*..Chắc là đúng vậy”
Đời này của bọn họ chưa từng nhìn thấy Lệ Đình Tuấn khom quá thất lưng, đây quả thực là kỳ quan thế giới!
Lệ Đình Tuấn cầm khối băng dính trên xe, dán vào chân sau của Kiều Phương Hạ, xác định cô thoải mái rồi, anh mới ôm Kiều Phương Hạ đi vào.
Còn chưa tới gần, liền thấy Kiều Phương Hạ đi bên người Lệ Đình Tuấn.
Hai người nhìn nhau một cái, chú Tân dừng lại bước chân, đáy mắt mang theo vài phần kinh ngạc..
Danh Sách Chương: