Mục lục
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lệ Đình Tuấn nhìn thấy sau lưng Hứa Phi Phàm là chiếc vali nhỏ màu trắng của Kiều Phương Hạ đang dựa vào góc tường.

Hóa ra cô đã sớm nghĩ kỹ rồi, cô sẽ rời khỏi đây, ban ngày đã lập tức thu dọn xong đồ đạc.

Nếu như không phải chiều nay có hẹn, có lẽ cô đã rời đi rồi nhỉ?
Mặt anh không cảm xúc nhìn về phía Kiều Phương Hạ.

“Anh không cảm thấy mình rất phiền sao? Sắp một giờ đêm rồi đẩy anh trai ạ!” Hứa Phi Phàm đứng bên cạnh nhíu mày nhắc nhở Lệ Đình Tuấn.

Còn chưa dứt lời, đã bị Lệ Đình Tuấn đấm cho một phát ngã vào tường.

Hứa Phi Phàm sững sờ, chỉ cảm thấy trong lỗ mũi có một dòng nước ấm áp đang chảy ra.

“Con mẹ nó, anh bị khùng hả?” Anh ta giơ tay lau mũi, nhìn thấy máu chảy ròng ròng, tức điên lên mắng lại.


Lệ Đình Tuấn trái lại không biết hối lỗi mà còn túm chặt lấy cổ áo anh ta, hai mắt đỏ lòm: “Hứa Phi Phàm, anh thật sự cho rằng tôi không biết anh là kẻ đã âm thầm báo tin à?” Hứa Phi Phàm không lo lắng cho cái mũi đang chảy máu của mình nữa, bỗng nhiên anh ta đẩy Lệ Đình Tuấn ra: “Là ông đây thì làm sao nào? Ông đây cũng không phải là loại hèn nhát như anh, không nói không nhận!”
Chiều nay Hứa Phi Phàm ở tiền sảnh nghe thấy Lệ Đình Tuấn gọi điện thoại, sau đó lại suy ngẫm một chút, mơ hồ đoán được vài phần, có thể là Lệ Đình Tuấn muốn nhân cơ hội hôm nay để cầu hôn Kiều Phương Hạ, cho nên anh ta mới nói cho Cố Dương Hàn.

Kiều Phương Hạ nhíu mày nhìn bọn họ, mấp máy môi, rồi nhỏ giọng gặng hỏi Hứa Phi Phàm: “Chuyện này là sao?”
Hứa Phi Phàm lau máu mũi, không nói gì.

Hứa Phi Phàm thừa nhận, lửa giận trong người Lệ Đình Tuấn càng tăng thêm.

Lại đấm cho anh ta một cái, khi nắm đấm sắp rơi vào mặt Hứa Phi Phàm, thì Mạn Mạn bị đánh thức đang dụi mắt bước ra ngoài cửa, nhìn thấy Hứa Phi Phàm bị cho ăn đòn, sợ đến mức nhảy bổ vào người anh.

Kiều Phương Hạ vừa lúc nhìn thấy, trong chớp mắt cô lao đến đứng ngăn giữa Hứa Phi Phàm và Lệ Đình Tuấn, duỗi tay ôm lấy Mạn Phi vào trong lòng.

Nắm đấm của Lệ Đình Tuấn chỉ cách Kiều Phương Hạ có mấy cm, không kịp thu tay đột nhiên chuyển hướng đập vào tường.


Kiều Phương Hạ cứng rắn nhìn nằm đấm của Lệ Đình Tuấn đánh vào trên tường, phát ra một tiếng động vang dội, khiến cho cô không nhịn được mà run rẩy.

Mạn Phi được cô ôm vào lòng, sợ đến mức khóc ngất,
Kiều Phương Hạ ôm lấy đứa bé, vừa nghĩ mà thấy sợ, cô thở hổn hển.

Cô tỉnh táo lại, duỗi tay mạnh mẽ lôi kéo tay của Hứa Phi Phàm, không cho anh ta tiếp tục giương oai, cô đứng dậy đẩy Mạn Phi nằm vào trong lòng anh.

Khí thể trên người Lệ Đình Tuấn càng âm trầm hơn, lắng lặng nhìn chăm chăm Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ xoay người lại, đứng chắn trước người Hứa Phi Phàm và Mạn Phi, mắt đối mắt, mấy giây sau, cô nhíu mày nhắc nhở: “Lệ Đình Tuấn, đủ rồi”
Đây là chuyện riêng của hai người họ, anh có trút giận lên đầu Hứa Phi Phàm cũng không thể giải quyết được gì.

Lệ Đình Tuấn nhìn cô, lại hướng mắt nhìn ra Hứa Phi Phàm trốn sau lưng cô, không nhịn được mà bật cười tự giễu cho bản thân.

Hóa ra, trong lòng Kiêu Phương Hạ, bất kỳ ai đều quan trọng hơn anh
Vết thương chưa kết vỏ trên mu bàn tay anh, lại tiếp tục rách toét ra, máu me chảy ra, từ từ chảy thành giọt, rơi xuống mặt đất..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK