Rất lâu mới phản ứng được, có lẽ Lệ Đình Tuấn đang nói chuyện hôm nay tan học có bạn nam cùng lớp hẹn cô ngày mai ra ngoài nhưng cô đâu có đồng ý, cũng không nói lời nào không nên nói, sao lại thành yêu sớm rồi?
Cô kinh ngạc nhìn chảm chảm cánh cửa phòng vẫn còn đang lắc lư, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác oan ức.
Cô yêu sớm cái gì?
Người cô thích là anh, nhưng ngày nào anh cũng mang dáng vẻ và điệu bộ như đi tu tới giáo dục cô, hoàn toàn không có chút xíu ý tứ gì với cô thì cô có thể yêu sớm kiểu gì?
Mười mấy phút sau, Thẩm Viên Quân vẫn chưa thấy Kiều Phương Hạ đến, lại nhìn vẻ mặt đen xì điềm tĩnh của Lệ Đình Tuấn, hỏi anh: “Sao thế? Bị con nít chọc tức sao? Không nghe lời sao?”
“Yêu sớm” Lệ Đình Tuấn cần răng trả lời.
Thẩm Viên Quân liền kinh ngạc phụ họa nói: “Cái này không thể được, bây giờ con bé đang lớp mười hai là thời kỳ quan trọng, sao có thể phân tán tư tưởng đi yêu đám nhãi con không biết nặng nhẹ kia được chứ?”
“Đàn ông hiếu đàn ông nhất, mặc dù đám nhóc con kia còn nhỏ, nhưng trong đầu thì nhiều ma quỷ, không biết đang suy nghĩ gì, không thể làm ảnh hưởng người bạn nhỏ nhà cậu được!”
Lệ Đình Tuấn nghe lời anh ta nói, sắc mặt càng khó coi.
Thẩm Viên Quân suy nghĩ một chút lại nói tiếp: ‘Nhưng cũng không ‘thể không ăn cơm, bây giờ cũng đã hơn bảy giờ rồi, cậu cũng không thể bỏ đói con bé chứ?”
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng.
Thẩm Viên Quân suy nghĩ một chút, đứng lên nói: “Vậy để tôi đi gọi con bé đến.
Không ngờ Phương Hạ cũng thật cá tính.”
Bị Lệ Đình Tuấn mắng một trận liền không tới ăn cơm luôn, có cá tính.
Thẩm Viên Quân đi đến bên cửa sổ của Kiều Phương Hạ, nhìn cô mấy lần, người bạn nhỏ này vừa đọc sách trước bàn vừa lau nước mắt.
Anh ta nhẹ nhàng huýt sáo với cô một cái.
Kiều Phương Hạ vừa quay đầu lại, nhìn thấy là Thẩm Viên Quân liền giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, mở cửa sổ ra lên tiếng đáp lại anh ta: “Em không ăn cơm đâu, các anh ăn đi”
“Em yêu rồi sao? Phụ huynh quan tâm em nên đã nói mấy câu không nên nói sao?” Thẩm Viên Quân năm lên hàng rào tre, cười hì hì hỏi ngược lại cô.
“Em không có!” Giọng Kiều Phương Hạ hơi khàn khàn, hốc mắt lại đỏ lên, giọng gượng gạo trả lời.
Từ trước đến giờ Kiều Phương Hạ chưa từng có suy nghĩ kia nhưng không hiểu sao luôn bị hiểu lầm, trong lòng liền cảm thấy buồn bực khó chịu.
“Anh em nói còn có thể là giả sao?” Thẩm Viên Quân trêu đùa cô.
Vừa dứt lời, Kiều Phương Hạ lại đóng cửa sổ lại, quay lại bàn đọc sách thờ ơ chờ lát đọc sách, không nói nữa..
Danh Sách Chương: