Kiều Phương Hạ đưa tay cầm một góc điện thoại, đưa mặt màn hình bị vỡ cho Kỳ Khanh Ngọc, nói: “Xin cô Kỳ quét mã, sáu triệu, tôi cũng không lừa cô.”
Vừa dứt lời, Kỳ Khanh Ngọc đã giơ tay lên.
“Lạch cạch” một tiếng, chiếc điện thoại di động Kiều Phương Hạ lại rơi trên mặt đất.
“Nhìn bộ dạng nghèo nàn của cô, muốn nổi muốn tiền đến điên luôn rồi chăng!” Kỳ Khanh Ngọc mỉm cười khinh thường.
Sau đó, cô ta lại giơ chân lên, để đế sau của đôi giày cao gót đạp mạnh lên màn hình điện thoại, dùng sức chà sát nó.
Động tĩnh mà bọn họ gây ra ở đây đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người trong đại sảnh.
Kiều Phương Hạ cúi gằm mặt, lẳng lặng nhìn chiếc điện thoại trên mặt đất bị nứt toàn bộ màn hình, nhìn thấy màn hình bên trong có chút mảng xanh.
Sợ là không thể dùng được nữa.
Ngành này của Kiều Phương Hạ, tuy làm hỏng điện thoại rất nhanh, nhưng chưa từng có cái điện thoại nào bị hỏng chỉ mới sau hai tháng mua, cô cảm thấy có hơi xót.
Ba mươi triệu cũng là tiền, cô không phải là Lệ Đình Tuấn, kiếm tiền thật sự không dễ dàng.
Cô đóng một tập phim truyền hình mới có được ba mươi triệu.
Triều Mai Hoàng bên cạnh nhìn thấy Kỳ Khanh Ngọc muốn tự tìm chết như thế, không muốn nhìn tiếp nữa.
Cô gái này sợ không phải mượn dũng khí từ chỗ Lương Tĩnh Như đó chứ, vậy mà lại dám ngang nhiên khiêu khích Kiều Phương Hạ.
“Quản lý, anh đưa chị Mai Hoàng lên phòng trước đi.
Kiều Phương Hạ nói với quản lý vừa mang thẻ phòng tới.
Cảnh tượng tiếp sau đó, có thể sẽ có chút mùi máu tanh, cô sợ Triều Mai Hoàng thật sự không nhịn được nữa.
Vừa nói, cô khẽ điều chỉnh hướng của chiếc nhẫn kim cương hướng vào lòng bàn tay.
Như vậy khi dạy dỗ Kiều Phương Hạ mới cảm thấy sướng.
Triều Mai Hoàng và Kiều Phương Hạ im lặng nhìn nhau, nhận lấy thẻ phòng mà quản lý đưa cho, xoay người rời đi trước.
Xung quanh nhiều người vây lại xem náo nhiệt như thế, Kiều Phương Hạ sợ Triều Mai Hoàng bị người ta chụp được, thân phận cao quý của Triều Mai Hoàng không thể bị cô kéo xuống nước làm cho xấu hổ được.
Kiều Phương Hạ nhìn Triều Mai Hoàng rời khỏi đại sảnh rồi, thì đưa tay tát Kỳ Khanh Ngọc một cái thật mạnh.
Viên kim cương cào nát khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Khanh Ngọc, kèm theo vài vết máu nhỏ.
Kỳ Khanh Ngọc bị đánh đến choáng váng, trên mặt cảm thấy đau đớn, có chút máu chảy ra, khiến cô ta cảm nhận được mới phản ứng lại lúc nãy diễn ra chuyện gì.
Cô ta nhẹ nhàng đưa tay lên lau vết máu trên mặt mình.
“A!” Tiếng hét cuồng loạn của Kỳ Khanh Ngọc truyền ra khắp đại sảnh.
“Phó Kiều, cô dám cào mặt tôi? Cô..”
Vừa nói được một nữa, Kiều Phương Hạ lại vô tình tát thêm một cái thật mạnh vào mặt phải của Kỳ Khanh Ngọc: “Cho cô cân đối hai bên”.
Danh Sách Chương: