“Năm đó nếu không phải vì đứa con của chúng ta, làm sao mà tôi có thể từ bỏ em không quan tâm đến.”
Anh mới nói được một nửa, tầm mắt của Kiều Phương Hạ bất chợt lướt qua đầu vai anh, dừng lại ở cửa phòng bệnh ở phía sau đang khép hờ.
Lệ Đình Tuấn nhận ra sự khác lạ của cô, lập tức dừng lại, cũng chuyển mắt theo cô nhìn về phía sau.
Không biết Mặc Hàn Bảo đã tới từ khi nào, anh ta đang đứng ở cửa, tầm mắt thản nhiên dừng lại trên người hai bọn họ: “Thật ngại quá, tôi quấy rầy hai người à?”
Kiều Phương Hạ đang muốn đi tìm Mặc Hàn Bảo hỏi một chút về tình hình của Cố Dương Hàn.
Nếu như anh ta đã tự mình xuất hiện, ngược lại vừa đúng lúc.
“Không có”
Cô không nhìn Lệ Đình Tuấn nữa, hạ giọng trả lời lại Mặc Hàn Bảo, đồng thời ra hiệu cho anh ta về chiếc còi bạc mà cô đang cầm trên tay.
Dừng lại một chút, cô tiếp tục hỏi anh ta: “Em còn đang định đi tìm sư phụ.
Tình hình của anh Hạo Nhiên thế nào rồi?”
Lệ Đình Tuấn nghe thấy một tiếng gọi chói tại “anh Hạo Nhiên” vô cùng thân thiết này, trong lòng bàn tay theo bản năng cũng cuộn chặt thêm vài phần.
Hai ngày nay, lúc Kiều Phương Hạ hôn mê cũng đã từng gọi tên “anh Hạo Nhiên”
Lệ Đình Tuấn giả bộ không nghe thấy nó, nhưng không có nghĩa là anh không để ý.
Mặc Hàn Bảo đứng ở cửa phòng, thậm chí anh ta còn không tiến vào trong phòng lấy một bước nhưng cũng đã cảm nhận được ý thù địch rõ ràng của Lệ Đình Tuấn.
Tầm mắt anh ta nhẹ nhàng quét qua trên người Lệ Đình Tuấn, dừng lại vài giây mới trả lời lại Kiều Phương Hạ: “Tình hình cũng tạm ổn.
Có điều… Ngã như vậy, khả năng là chân phải của cậu ấy sẽ không thể nào đi lại giống như người bình thường được nữa.”
Kiều Phương Hạ nghe vậy ngây ngẩn cả người.
Bỗng nhiên cô nhớ lại lúc Cố Dương Hàn đứng ra chắn trước người cô, chân phải của anh ấy đã chảy rất nhiều máu, thậm chí anh ấy còn không thể nào đứng thẳng lên được, cả người quỳ gối ở trước mặt cô.
Lúc ấy tình hình khẩn cấp, Kiều Phương Hạ hoàn toàn không có thời gian nghĩ trước nghĩ sau.
Hiện giờ cô mới hiểu được, lằn rọi lúc đó nhất định đã đánh lên vết thương cũ của Cố Dương Hàn.
Giờ phút này không cần Mặc Hàn Bảo nói thêm điều gì nữa, chỉ trong chớp mắt Kiều Phương Hạ cũng hiểu ra tại sao lại thành ra hậu quả như thế này.
Trong phòng lại một lần nữa rơi vào yên lặng.
Sau một lúc lâu, Kiều Phương Hạ xốc chăn trên người mình ra, nhẹ giọng nói: “Con đi thăm anh ấy.”
Lệ Đình Tuấn ở bên cạnh lập tức ngước mắt nhìn thẳng vào cô, theo bản năng giơ tay ngăn cản cô lại.
Sắc mặt Kiều Phương Hạ hơn trắng bệch, cũng nhìn thẳng vào Lệ Đình Tuấn.
Hôm nay bất kể anh có ngăn cản thế nào đi nữa, cô cũng phải đi thăm Cố Dương Hàn.
Hơn nữa hậu quả này xảy ra là do Cố Dương Hàn đã xả thân cứu cô, cô lại càng không thể bỏ mặc không quan tâm Cố Dương Hàn được.
“Nếu như con vì thông cảm mà đi thăm cậu ấy, vậy thì không cần thiết đâu” Trong lúc hai người đang giằng co, bỗng nhiên Mặc Hàn Bảo ở một bên thản nhiên lên tiếng: “Cậu ấy không cần sự thông cảm của người khác.”
“Thầy, con.” Kiều Phương Hạ lập tức cất lời muốn giải thích.
Mặc Hàn Bảo không đợi cô nói xong đã ngắt lời cô, nói: “Cậu ấy biết con tỉnh rồi nên mới bảo thầy qua đây thăm con, bảo con là cứ tĩnh dưỡng nghỉ ngơi trên giường một khoảng thời gian cho tốt đi.”
“Thầy cảm thấy vẫn là đợi cho cơ thể con khỏe hơn một chút, đợi con suy nghĩ rõ ràng rồi lại đi tìm cậu ấy cũng không muộn”.
Danh Sách Chương: