Trực tiếp chiếu cảnh hôn ngay trước mặt cấp dưới của mình, Lê Đình Tuấn tuyệt đối dám làm chuyện này, nhưng cô vẫn còn biết xấu hổ.
Lệ Đình Tuấn hơi hơi cúi đầu, uống một ngụm canh giải rượu, rồi lại xoa nhẹ tóc trên đầu cô, lúc này anh mới chịu thả người cô ra, xoay người dựa vào đầu giường, cầm điện thoại
bên cạnh tắt tiếng loa ngoài đi và tiếp tục nghe báo cáo từ cấp dưới ở đầu dây điện thoại bên kia.
Dáng vẻ còn hơi men say của anh có chút biếng nhác, không có dáng vẻ nhếch nhác và nhởn nhuốc của những người đàn ông bình thường sau khi say rượu, nhưng dưới ánh đèn đầu giường mờ ảo, ngược lại anh có một sức hấp dẫn chết người không thể giải thích được.
Kiều Phương Hạ ngồi quỳ xuống bên cạnh anh, cụp mắt xuống để tránh ánh mắt của anh, rồi lại múc một thìa canh đưa đến bên môi anh.
“Còn có một vấn đề đã được đề cập trước đó, thái độ của một số đối tác vẫn không đủ rõ ràng” Cô ở gần đến mức có thể nghe rõ những lời báo cáo từ cấp dưới của Lê Đình Tuấn qua điện thoại.
“Con át chủ bài của chúng ta đều đã rõ ràng trao cho bên
kia và giá thầu cũng cao hơn nhiều so với giá của bọn họ đưa ra, nhưng bọn họ vẫn không chịu đồng ý.
Chúng tôi nghi ngờ liệu có các công ty khác đang cạnh tranh ác ý với chúng ta và cố tình trì hoãn thời gian của chúng ta hay không?
Lệ Đình Tuấn nghe điện thoại, ánh mắt biếng nhác cúi đầu nhìn xuống Kiều Phương Hạ một cái.
Anh cúi đầu, uống cạn miếng canh trong thìa, Kiều Phương Hạ vừa định thu tay lại tiếp tục múc canh cho anh, hai hàng răng của Lê Đình Tuấn đột nhiên dùng sức cắn vào thìa.
Kiều Phương Hạ theo bản năng ngước mắt lên và liếc nhìn anh một cái, không hiểu sao trái tim cô lại nhảy lên một cách khó hiểu, khi bắt gặp phải ánh mắt sâu thẳm của anh.
Cô bắt đầu hoảng loạn.
Lệ Đình Tuấn am hiểu với những trò chơi tâm lý với người khác, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Kiều Phương Hạ, anh có thể nhìn ra được trong lòng cô đang nghĩ gì và thấy được cô đang dao động.
Hai người lại đối mắt nhìn nhau, anh khẽ mở miệng, buông chiếc thìa ra, nhìn thấy Kiều Phương Hạ tiếp tục đút cho anh uống canh giải rượu.
Anh cũng không ngắt lời báo cáo của cấp dưới qua điện thoại.
Anh không quan tâm cấp dưới đang nói gì trên điện thoại,
mà là nóng lòng muốn kết thúc cuộc gọi này, mặc dù bây giờ chỉ mới hơn chín giờ mà thôi.
Anh nắm lấy tay của Kiều Phương Hạ, sau khi liên tiếp uống được vài ngụm, anh bất ngờ ngăn lấy tay cô và ra hiệu rằng anh không muốn uống nữa.
Phó Minh Tuyết rót rượu cho anh rất có chừng mực, vốn dĩ anh chỉ là hơi có chút men say, đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo nên không cần uống thứ này.
Kiều Phương Hạ cũng không ép buộc, cô đặt bát sang một bên, ngay khi cô vừa thu tay lại, Lê Đình Tuấn đã vươn tay tới xoa nhẹ cằm cô vài cái.
Rượu từ từ ngấm dần vào người, anh có chút khô nóng, các đốt ngón tay cũng có chút đỏ lên.
“Em đi tắm rửa” Kiều Phương Hạ có chút không được tự nhiên, né tránh cánh tay của anh, dùng khẩu hình diễn tả với anh.
.
Danh Sách Chương: