Mục lục
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đình Trung bị đánh thức bởi giọng nói trò chuyện của hai người, mở mắt ra nhỏ giọng kêu một tiếng: "Ba..."
Sắc mặt Lệ Đình Tuần thoảng thả lỏng đôi chút, cúi người vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Đình Trung, nói: "Ba ở đây"
"Chị gái đầu ạ?" Đình Trung nhìn xung quanh tìm một vòng, không thấy được bóng dáng của Kiều Phương Hạ đầu liên hoang mang hỏi.

"Cô ấy đi đóng phim" Nhắc tới Kiều Phương Hạ, ánh mắt của Lê Đình Tuấn lại trầm xuống.
Đáy mắt của Đình Trung bất giác hiện lên vẻ thất vọng.
Lúc chị ở đây thì không có ba, lúc ba trở về thì chị lại đi rồi.
Xem ra cậu bé không thể đi công viên giải trí được rồi.
"Có chỗ nào không thoải mái hay không? Nói cho ba biết." Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Đình Trung, hỏi.
"Không có" Đình Trung lắc lắc đầu.
Sau đó khuôn mặt nhỏ của cậu bé lăn qua lại vài cái vào nơi tối hôm qua Kiều Phương Hạ ngủ.

Ưm, thơm thơm, trên cơ thể Kiều Phương Hạ luôn có một mùi hương như có như không vô cùng thơm tho.
"Tối hôm qua chị ôm Đình Trung cùng nhau ngủ đấy." Đình Trung ngay sau đó lại đắc ý khoe khoang nói: "Còn giúp Đình Trung vỗ lưng, thoải mái lắm đấy ạ!".

Đôi mắt sắc bén của Phó Nhiên nhìn thấy sau cổ Đình Trung có một chút vết đỏ.
Anh ta tiến lên vạch áo Đình Trung nhìn sau lưng cậu bé.

Sau lưng Đình Trung có mấy vết màu đỏ tím lấm tấm, xem ra là Kiều Phương Hạ đã giúp Đình Trung cạo gió.
Theo lý mà nói, Đình Trung còn hơi nóng, cả người hẳn là sẽ không thoải mái.

Nhưng cậu bé lại không có vẻ mệt mỏi, chắc là do đã cạo gió.
"Đại nhân đây mới sáng sớm đã nổi trận lôi đình, chắc không phải là bởi vì Kiều Phương Hạ không ở đây nhỉ?" Phó Nhiên nhìn chằm chằm biểu cảm phức tạp trên mặt Lệ Đình Tuấn, thử hỏi.

"Đây là anh không đúng rồi, Đình Trung bị bệnh cô ấy vẫn luôn chăm sóc, còn hảo tâm tốn trí nghĩ cách có thể để cậu bé được dễ chịu chút.

Mà anh bời vì công việc của cô ấy không thể không rời đi mà tức giận, có phải quá hẹp hòi rồi hay không?"
Tuy rằng Lê Đình Tuấn từ trước tới nay đều là người ngang ngược vô lý.
"Anh nghĩ thử xem, ngày hôm qua tôi đã dặn dò cô ấy phải tiên tục để đứa bé uống thuốc, tôi thấy tối qua chắc cô ấy cũng không ngủ được, cô ấy..."

Phó Nhiên chưa nói xong, Lê Đình Tuấn liền nhịn không được nhíu mày: "Sao anh nói nhiều vậy?"
"Được thôi, tôi nhiều chuyện." Phó Nhiên hậm hực trả lời.
Phó Nhiên xem như đã nhìn thấu, Lê Đình Tuấn chính là tên đàn ông cặn bã vô tình!
Anh ta là một bác sĩ gia đình, bình thường còn phụ trách khơi thông tâm lý cho Lê Đình Tuấn, làm một người bạn tốt tri âm, một người chú trị kỷ, đều tốn công vô ích.

Ngay cả tiền lương cũng không cho anh ta nhiều hơn đồng bạc nào.

Còn không bằng đến chỗ phó từ.
Tuy rằng nguy hiểm nhưng mà lượng cao, hơn nữa không ai dám bày sắc mặt cho anh ta Xem.
Kiều Phương Hạ quay hai cảnh, lúc ngồi nghỉ ngơi bên cạnh sắc mặt cô không tốt lắm.
Đường Nguyên Khiết Đan bước qua đưa nước cho cô, nhìn cô vài lần rồi hỏi: "Không thoải mái sao?"
Kiều Phương Hạ lắc lắc đầu trả lời: "Không có, có thể là do tối hôm qua không ngủ ngon."
"Tại sao lại không ngủ ngon?".
Kiều Phương Hạ chưa từng kể chuyện nhà họ Lệ cho Đường Nguyên Khiết Đan, cũng không đề cập đến Đình Trung.

Lúc trước khi mượn xe nguyên bảo chỉ nói là đón đứa bé của một người họ hàng.
"Chỉ là buổi
.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK