Thấy Lệ Đình Tuấn nhìn, ánh mắt của anh phức tạp quá, cô không hiểu, cân nhắc một hồi, cô lên tiếng: “Xin lỗi, tôi…”
“Có gì mà xin lỗi?” Lệ Đình Tuấn bình tĩnh hỏi lại cô.
Đình Trung là con trai cô, cô nói thật với người khác anh nên vui mới đúng, ít nhất thì anh và Đình Trung không phải là điều gì đáng xấu hổ của cô.
Kiều Phương Hạ không biết rằng lúc này bọn họ đang không cùng tần sóng không suy nghĩ giống nhau, vậy nên cô ngẩng đầu nhìn anh, không lên tiếng nữa.
Lệ Đình Tuấn nhìn bàn tay bị bỏng của cô, hạ giọng: “Qua đây, anh có thuốc.
“Để tôi tự..”
Kiều Phương Hạ muốn từ chối nhưng anh đi thẳng qua, kéo cổ tay cô.
Kiều Phương Hạ bị anh kéo vào phòng đối diện, anh mở vòi nước ra, nhốt cô trong vòng tay mình, giúp cô dùng nước để rửa đôi tay dính dầu mỡ kia đi.
Hơi thở ấm nóng của anh gần trong gang tấc, ở ngay bên ta cô.
Cả người Kiều Phương Hạ căng cứng lại, cô cúi đầu, nhìn bàn tay đan vào nhau của họ ở dưới làn nước.
“Anh nói rồi, nếu em không chịu nghe lời thì anh sẽ đi theo.
Một lát sau, anh nói nhỏ bên tại cô.
Kiều Phương hạ bỗng dưng nhớ ra cuộc gọi video mà anh gọi đến lúc trưa, lúc đó câu cuối cùng mà cô nói là: “Anh Lệ cứ tự nhiên.
Cô tưởng anh sẽ cử thêm vài vệ sĩ đi theo mình và Đình Trung, cô tưởng anh vẫn đang ở nước ngoài, ai mà biết anh đích thân đến.
Chỉ sợ căn phòng này cũng là anh đã sắp xếp từ trước, nếu không thì sẽ chẳng vừa hay phòng đối diện cô là phòng trống đâu.
Đang ngơ ra, Lệ Đình Tuấn đột nhiên đến gần cô hơn, đưa tay lên nắm lấy cằm cô.
Kiều Phương Hạ giật mình, đang định tránh ra thì ngón tay vừa dính nước ấm của Lệ Đình Tuấn lướt qua mặt cô.
Anh cau mày, nhìn lướt qua gương mặt cô, dùng ngón tay sờ lên trán cô vài cái, lau đi than bụi trên đó.
Kiều Phương Hạ vừa nhìn thấy màu xám trên ngón tay anh thì mới hiểu ban nãy mình nhầm rồi, anh ấy không định hôn mình.
Cô vội vàng tránh ánh mắt của anh, nhìn về nơi khác theo bản năng.
Lệ Đình Tuấn tiện tay cầm chiếc khăn mặt ở bên cạnh lên, giúp cô lau sạch sẽ tay và mặt..
Danh Sách Chương: