“Vừa rồi anh và anh trai đang ăn đối ở chỗ ông cụ, anh qua đây, sẵn tiện thuận đường đi ngang qua đồn cảnh sát nên đưa anh ấy đi cùng luôn.
Phó Thành Đô trầm giọng giải thích.
“Ồ..” Triệu Mai Hoàng gật đầu đáp.
Ngừng một lát, cô lại hỏi Lục Đình Nam: “Anh không đưa chị dâu đi ăn chung à?” Lục Đình Nam nhìn Triều Mai Hoàng qua kính chiếu hậu.
“Cô ấy bận việc.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới thì thầm đáp lại.
Triệu Mai Hoàng không nói gì nữa, khế cau mày và nhìn Kiều Phương Hạ đang đổ mồ hôi vì đau.
Khi xe chạy được nửa đường, Kiều Phương Hạ từ từ hồi phục sau cơn đau dữ dội, cô cố gắng mở mắt ra và phát hiện mình đã ở trong xe.
Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Phó Thành Đô và Lục Đình Nam đang ở trước mặt.
Khi thấy Kiều Phương Hạ tỉnh lại, cơn bồn chồn của cô ta cuối cùng cũng được thả lỏng, vội vàng hỏi cô: “Em làm chị sợ chết khiếp! Đỡ hơn rồi chứ? Sao lại thành như thế? Trước đây có bị vậy bao giờ chưa?”
Vừa rồi khi bụng dưới của cô giống như đang chùng xuống, đồng thời lại phạm phải bệnh cũ là cơ bụng căng cứng, lúc ngâm mình trong suối nước nóng nhiệt độ quá cao, lúc đó cô thấy trước mắt tối sầm rồi ngất đi.
“Có thể là do nhiệt độ trong phòng lúc đó quá cao.
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một hồi rồi thì thầm.
Lục Đình Nam quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ một cái, thấy sắc mặt cô không còn đáng sợ như trước, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu là đau bụng kinh thì anh yên tâm rồi.
“Hay là đưa tôi trở lại Hoàng Gia đi, tôi về uống vài viên thuốc giảm đau là khỏi rồi.
Kiều Phương Hạ thấy mọi người đều nhìn mình, ngượng ngùng nói.
“Em làm mọi người thót tim, không đến bệnh viện sao được chứ.” Triều Mai Hoàng ngay lập tức phản bác lại.
“Em thực sự không sao.
Kiều Phương Hạ nghiến răng nhìn Triều Mai Hoàng, thì thầm đáp lại.
Hai người đàn ông trước mặt, một là anh cả của Lệ Đình Tuấn, người còn lại là em họ của Lệ Đình Tuấn, cô chỉ cảm thấy lần này có chui xuống đất cũng không hết xấu hổ!
Cô thà đau chết, chứ không thể để bọn họ đưa cô đến bệnh viện khám bệnh phụ nữ được! “Sắp đến bệnh viện rồi.
Phó Thành Đô ngồi bên ghế lái trầm giọng nói.
Kiều Phương Hạ cố gượng đáp lại: “Tôi thực sự không sao, đợi ngày mai là tốt hơn rồi, để tôi đến chỗ trước đây từng kê đơn thuốc bắc cho tôi hỏi rõ nguyên nhân”.
Danh Sách Chương: