“Nếu như cô để tôi nói cô đồng thời kết hợp của Pinocchio, K.Y, Ngozi, Walla, vân vân… Và cả những tác phẩm của các nhà thiết kế nước ngoài khác thế thì không phải cô sẽ ngại chết sao?”
“Trong tác phẩm của cô cũng không có ý tưởng sáng tạo của cô, thì làm sao mà có căn cốt được?”
Lời này của Hứa Phi Phàm vừa nói ra, mọi người chung quanh dần dần không nói gì.
Mỗi một nhà kiến trúc sư lớn được Hứa Phi Phàm thốt ra đều là những người rất nổi danh trong ngành.
Cho dù không phải là người trong ngành, thì tối nay đến tham dự triển lãm, hẳn cũng cơ bản nghe qua tên của bọn họ.
“Anh nói nhăng nói cuội gì đó?” Tô Minh Nguyệt vì Hứa Phi Phàm chọc phá, sắc mặt lại trầm xuống: “Đây là tự tôi thiết kế! Anh không thể bởi vì một điểm nhìn giống mà đi ngậm máu phun người như thế!”.
Hứa Phi Phàm thở dài, nói: “Thế cô có thể hỏi Pinocchio đang ở đây tối nay xem thử.
Cô ấy cảm thấy đây là sao chép hay là không đi?”
“Người ta đã nhận tới mấy cái giải thưởng lớn quốc tế.
Tôi nghĩ, cô ấy hẳn sẽ không việc gì phải đụng đến một nhân vật nhỏ bé vô danh như cô nhỉ?”
Hứa Phi Phàm nhắc đến Pinocchio, người chung quanh lại kinh ngạc.
Bởi vì Pinocchio vốn không đáp ứng sẽ đến tham dự buổi hoạt động triển lãm tốt ngày hôm nay!
Sao Pinocchio có thể ở đây được?
Hứa Phi Phàm đánh mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ làm bộ không quen biết anh ta, chuyển mắt sang nhìn chỗ khác.
Lệ Đình Tuấn liếc nhìn theo hướng của Hứa Phi Phàm, theo tầm mắt của anh ta nhìn đến Kiều Phương Hạ bên cạnh.
Cô chính là người phụ nữ của anh nhưng ngay đến việc cô có mấy thân phận anh cũng không biết, thế mà người khác lại hiểu rõ cô như lòng bàn tay?
Lệ Đình Tuấn vừa xem vườn hoa trên không của Pinocchio, trong đầu quả thật nghĩ có phải là Kiều Phương Hạ hay không.
Nhưng cái ý tưởng đó chỉ là thoáng qua, anh thậm chí cảm thấy mình điên rồi mới cái gì cũng quy vào cho Kiều Phương Hạ.
Nhìn tình huống trước mắt, xem ra anh không điên.
Là Kiều Phương Hạ giấu diếm anh quá nhiều.
“Thế anh gọi Pinocchio ra đây, để cho Pinocchio xác nhận, nói tôi sao chép đi” Tô Minh Nguyệt không nhìn ra được manh mối gì không đúng, ra vẻ thông thạo mà trả lời.
Cô ta biết được Pinocchio này quá kín tiếng, cái gì cũng không tranh không cướp, cho đến giờ cũng chẳng có nhận bất cứ hoạt động gì, cho nên điểm này cô ta liền đoán ra được.
“Tôi chưa từng thấy người mặt dày vô liêm sỉ như cô” Hứa Phi Phàm chậc chậc cảm thán.
Bên cạnh Kiều Phương Hạ toàn là yêu mà quỷ quái gì thế này? Làm sao mà mấy người phụ nữ này người nào người nấy đều không biết xấu hổ chẳng ai kém ai?
Có câu nói rất hay, cầu gì được nấy.
Hôm nay chỉ e là mặt của Tô Minh Nguyệt sẽ bị đánh sưng.
Hứa Phi Phàm lại nhìn về hướng của Kiều Phương Hạ thêm mấy lần.
Chẳng qua, sắc mặt của Kiều Phương Hạ chỉ dửng dưng, im lặng không lên tiếng đứng ở bên người của Lệ Đình Tuấn, dáng vẻ xem náo nhiệt.
Hai người nhìn nhau một cái, Hứa Phi Phàm nhìn ra được Kiều Phương Hạ không muốn tiết lộ thân phận ở trước mặt mọi người.
Nhưng mà, anh ta cũng tuyệt không thể nào để cho Kiều Phương Hạ chịu thiệt trong chuyện này được.
Anh ta thầm nghĩ mất mấy giây, xoay người đi đến bên cạnh một nhân viên, cầm lấy hộp điều khiển từ xa 4D, dùng thiết bị trình chiếu trước mặt, lên mạng lục tìm các tác phẩm bao năm qua của Pinocchio.
Anh ta là fan não tàn của Kiều Phương Hạ cho nên tìm được bản thiết kế đạt giải của cô dễ như trở bàn tay.
“Các vị nhìn kỹ một chút, đây chính là bản thiết kế đạt được giải thưởng lớn trên quốc tế năm ngoái của Pinocchio”.
Ngôn Tình Sắc
Tầm mắt mọi người đều nhìn vào màn chiếu..
Danh Sách Chương: