Thẩm Viên Quân nhìn cô mấy lần, không biết phải làm sao liền lắc đầu một cái, nhìn dáng vẻ không muốn đi ăn cơm của Kiều Phương Hạ, tính tình cô bé này thật bướng bỉnh.
Quay đầu, lại thấy Lệ Đình Tuấn đang đứng phía sau cách chỗ anh ta không xa, nhìn Kiều Phương Hạ đang ở bên trong.
Hai người nhìn nhau một cái, Thẩm Viên Quân đi về phía anh, thấp giọng nói: “Nghe rồi chứ? Là cậu hiểu lầm đấy,”
“Đi dỗ con bé ăn chút gì đi”
“Không ăn thì không ăn” Lệ Đình Tuấn mặt lạnh lùng trả lời.
Nửa tiếng sau, Lệ Đình Tuấn lấy hộp giữ nóng thức ăn trên bàn rồi đứng dậy.
“Không phải bảo không quan tâm con bé nữa sao?” Thẩm Viên Quân không nhịn được cười anh.
Lệ Đình Tuấn mang gương mặt tuấn tú nhưng u ám đến mức dọa người, quét anh ta một cái.
Ngay sau đó Thẩm Viên Quân liền biết điều ăn thức ăn trong bát, không lên tiếng nữa.
Kiều Phương Hạ vừa nghe thấy bên ngoài cửa truyền tới mấy tiếng gõ cửa liền ngồi im trước bàn không cử động.
Một lúc lâu mới đứng dậy đi ra mở cửa, một hộp giữ ấm đồ ăn được đặt trên kệ hoa bên cạnh cửa, đũa, thìa và giấy ăn đều để trong túi đặt bên trên.
Kiều Phương Hạ mím môi, nhìn chằm chằm hộp giữ ấm đồ ăn mấy lần sau đó đưa tay cầm lấy rồi đi vào.
Thẩm Viên Quân vốn vừa vừa nói bọn họ sẽ nói chuyện không thích hợp với trẻ con nên cô liền một mình đợi trong phòng, tránh quấy rầy bọn họ gây ngượng ngùng.
Cô ngoan ngoãn ăn hết thức ăn Lệ Đình Tuấn chuẩn bị cho cô, rồi giải hết tất cả mấy tờ bài thi cuối tuần mà thầy giao cho, quay đầu nhìn thời gian cũng gần mười một giờ rồi.
Lệ Đình Tuấn đã để cô một mình ở đây hơn ba tiếng đồng hồ, còn chẳng thèm quan tâm.
Bên ngoài rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng khách đi ngang qua đình trong vườn cách đó không xa.
Kiều Phương Hạ đứng dậy kéo rèm cửa sổ lên, xoay người ngồi xuống giường.
Một lúc lâu sau, không nhịn được, cô lại đứng dậy đeo giày và tất mà Lệ Đình Tuấn đã chuẩn bị cho cô, định đi tìm bọn họ.
Xung quanh đây dân cư thưa thớt, chỉ có làng xóm và nhà dân rải rác, cô thực sự cũng hơi không dám ngủ một mình.
Lệ Đình Tuấn không tìm cô thì cô đi tìm anh là được rồi.
Cô nhớ lại phòng hai người bọn họ nghỉ ngơi buổi tối mà Thẩm Viên Quân vừa chỉ, trong lòng vẫn hơi không được tự nhiên, dây dưa một hồi rồi cầm thẻ mở cửa phòng đi tới trước cửa.
Trong đầu cô nghĩ lại Thẩm Viên Quân nói không thích hợp với trẻ con, không biết rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì bên trong, không biết có nên đến gõ cửa phòng bọn họ hay không.
Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng cười của Thẩm Viên Quân: “Tôi thấy cậu cũng thật tệ, bây giờ mới được mấy phút chứ?”
Kiều Phương Hạ đứng ở ngoài cửa nghe đến ngây người.
“Cậu làm được thì làm đi” Lệ Đình Tuấn cười nhẹ, nhàn nhạt trả lời.
Kiều Phương Hạ lúng túng đứng trước cửa, trong đầu hơi mông lung, trong lòng lập tức trở lên phức tạp, không nói được là mùi vị gì.
Bình thường Lệ Đình Tuấn dường như không phải loại này.
Nhưng cô lại nghĩ, Lệ Đình Tuấn đã hai mươi sáu tuổi, qua Tết là hai mươi bảy rồi, không làm chuyện đó thì hình như càng không bình thường hơn..
Danh Sách Chương: