Đường Nguyên Khiết Đan đi lên đun nước sôi và pha gói bột thuốc giải cảm cho Kiều Phương Hạ, sau đó cầm một chồng thuốc hạ sốt đặt ở đầu giường của cô: “Chị xem chị kìa, chắc chắn là chị không chịu nghe lời, chạy lung tung khắp nơi ở ngoài trời gió lạnh nên mãi vẫn không hạ sốt”
Giọng điệu của cô ấy vừa bất lực, vừa đau lòng cho Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ lúc này đến sức lực tranh cãi với cô ấy cũng không còn nữa, cô rúc vào chăn và uống ừng ực vài ngụm thuốc.
“Chị ngủ một chút đi, em không quấy rầy chị nữa.
Biết đâu ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ hết sốt” Đường Nguyên Khiết Đan xé miếng thuốc hạ sốt dán lên trán cô và nói khẽ.
Đường Nguyên Khiết Đan vừa định đi thì Kiều Phương Hạ bỗng nhiên nhẹ nhàng túm lấy góc áo của cô ấy: “Khiết Đan à, giả dụ như chị không kết hôn với Lệ Đình Tuấn và không trở thành một người phụ nữ siêu giàu có nữa, thì em còn quan tâm tới chị không?”
“Chị nói đùa gì vậy? Chị không thể trở thành một người phụ nữ siêu giàu có thì em còn yêu thương chị làm gì?” Đường Nguyên Khiết Đan không nhịn được mà nhếch môi trả lời.
“..* Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm Đường Nguyên Khiết Đan.
“Em đùa đấy! Sao lại có thể không thương chị nữa chứ? Chị xem chị kìa!” Đường Nguyên Khiết Đan thấy đôi mắt của Kiều Phương Hạ hơi hơi ửng đỏ, còn tưởng rằng cô sắp khóc nên có chút hoảng hốt: “Sao bệnh rồi thì lại trở thành người không biết nói đùa rồi?”
“Thế thì được, nếu không thì ngày mai em đừng hòng nhìn thấy được ánh mặt trời!” Kiều Phương Hạ không còn thút thít “nước mắt cá sấu” nữa, sau đó chui tọt vào sâu trong chăn nhắm mắt lại và chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đường Nguyên Khiết Đan đứng bên giường và im lặng nhìn Kiều Phương Hạ một lúc.
“Em có nấu cháo cho chị đấy, lát nữa dậy thì chị ăn một chút nhé”
Cô ấy chớp chớp mắt và nói với Kiều Phương Hạ.
“Đừng!” Kiều Phương Hạ lập tức căng thẳng.
“Cháo trắng! Em đã dùng nồi sứ hầm cháo trắng đấy, chị gái à!”
Đường Nguyên Khiết Đan nóng lòng muốn bóp chết Phương Hạ một phen.
Đây có phải là dấu hiệu cho thấy cô sốt đến mê sảng không nhỉ?
“ồ..” Kiều Phương Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Miễn là không phải là món cháo có cho thêm đủ thứ nguyên liệu kỳ lạ hiếm thấy kia là được.
Có một lần Đường Nguyên Khiết Đan đã nấu cho Đường Minh Kỳ một món cháo trứng muối và thịt nạc, Đường Minh Kỳ mới húp được một miếng đã nôn hết ra.
Kiều Phương Hạ cảm thấy cơ thể của mình bây giờ đang rất yếu ớt, sẽ không thể chịu nối sự đầu độc của Đường Nguyên Khiết Đan.
Đường Nguyên Khiết Đan không thèm nói nữa, xoay người bước ra ngoài và trông chừng nồi cháo cô ấy nấu cho Kiều Phương Hạ Sau khi ngồi trên ghế sô pha nửa tiếng đồng hồ và chơi bài đấu địa chủ một hồi thì Lệ Đình Tuấn đột nhiên gọi điện thoại.
Đường Nguyên Khiết Đan đang siết chặt nằm đấm, bất thình lình nhìn thấy ba chữ “Lệ Đình Tuấn” hiện lên trên màn hình điện thoại thì giật mình sợ hãi.
So sánh đậu vui vẻ và mạng sống thì đương nhiên mạng sống của mình phải quan trọng hơn rồi.
Cô ấy hẳng giọng, đứng dậy đi vào bếp, đóng cửa trượt và trả lời cuộc gọi của Lệ Đình Tuấn.
“Có phải Kiều Phương Hạ đang ở chỗ cô không?” Ngay khi cuộc gọi vừa kết nối, Lệ Đình Tuấn ở đầu dây bên kia liền trâm giọng hỏi ngay.
Đường Nguyên Khiết Đan đắn đo một chút rồi trả lời: “Tôi không biết”
“..* Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây, sau đó nói: ‘Bảo cô ấy nghe điện thoại.”.
Danh Sách Chương: