Cô ngơ ngác, anh đây là… vừa mới đánh nhau với người ta về à?
Là kẻ nào có thể làm anh bị thương được vậy? Cô nghĩ mãi mà không ra.
Hơn nữa ở ghế trước xe nhìn vào rõ ràng thấy anh vẫn rất bình thường, quần áo trên người hết sức chỉnh tề, trên mặt cũng không có bị thương gì.
Bản thân anh lại không hề để ý tới dáng vẻ của mình, chỉ im lặng không lên tiếng nhìn chãm chấm vào cô.
Cô im lặng một hồi, lấy gói thuốc mà Phó Nhiên đã chuẩn bị cho cô ra, tìm một ít cuốn băng gạc nhỏ và một chai Lốt tiệt trùng.
Cô mở cửa xe, bỏ mấy món này ở bên cạnh của anh, vừa muốn rút tay về, anh đột nhiên dùng sức nảm chặt lấy cổ tay cô.
Cô muốn thu tay về nhưng lại không có cách nào giấy ra.
Hai người giắng co vài giây, anh đột nhiên nhỏ giọng nói với cô: “Em bôi thuốc giúp anh đi”
Cô bỗng nhiên hối hận bản thân xen vào việc của người khác, mặc dù bây giờ anh ở trên xe không thể xử lý miệng vết thương gì đó, nhưng anh cũng có thể đi bệnh viện băng bó được mà.
Song lực đạo anh siết tay cô lại càng ngày càng chặt, có vài phần ý tứ trêu chọc: “Bôi thuốc xong anh sẽ thả em đi”
Cô nhíu hìn anh một hồi, đáy mắt anh không hiểu ra sao lại có vài phần ấm áp sâu sắc.
Cô biết rõ cho dù cô có giãy dụa thế nào, cuối cùng vẫn không thể không phục tùng anh.
Nếu như cô thuận theo, ngược lại anh sẽ thả ra.
Cô im lặng một hồi, rốt cuộc vẫn ngồi xuống bên cạnh của anh, thả lỏng nét mặt, dùng tăm bông thấm cồn i-ốt, nhẹ nhàng quét qua vết thương trên mu bàn tay anh.
Những vết thương này nhìn có vẻ là bị mấy thứ nhỏ vụn như mảnh thủy tỉnh cắt qua.
Trên người anh đầy mùi máu tươi và mùi rượu, trong tầm mắt cô nhìn đến, máu dính lên áo khoác trên người anh cũng không biết là máu của anh hay là của người khác, từng mảng lớn kéo dài, thậm chí còn có chút giống như là bị bản lên.
Gô liếc nhìn những vết máu kia vài lần, thản nhiên thu hồi ánh mắt, dùng băng gạc quấn quanh chỗ bị thương giúp anh.
Cô còn chưa băng kỹ, anh đột nhiên hạ đầu ngón tay xuống, nắm chặt lấy tay của cô.
Vô Nhật Huy thông qua kính chiếu hậu trong xe nhìn thấy phía sau, lập tức thức thời, yên lặng không một tiếng động xuống xe.
Anh ta nghĩ nghĩ, lại tránh ra vài bước, đi cách xa xe một chút.
Cô tùy ý để cho anh nắm lấy, không hề giấy dụa, một bàn tay khác giúp anh quấn cho xong chỗ băng gạc còn lại.
“Được rồi” Cô ngước mắt, thản nhiên nhìn anh, thấp giọng nói.
Con ngươi của anh khẽ động: “Rốt cuộc em vẫn còn quan tâm tới anh, mặc dù em không chịu thừa nhận”.
Danh Sách Chương: