Mục lục
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thấy trên người Đình Trung chỉ dính chút bụi, trên trán không có vết thương, cô ôm chặt cậu bé vào lòng và khẽ nói: "Không sao đâu! Không có chuyện gì phải khóc cả! Đình Trung là con trai, không việc gì phải khóc! ". 
Lúc đầu, Tô Minh Nguyệt có hơi sợ.

Vừa chạy tới được mấy bước, cô ta đã thấy bà Trần ở phía xa đang kiểm tra qua lại cho Đình Trung, trông có vẻ không sao, cô ta lại dừng bước. 
Cô ta thở phào nhẹ nhõm sau đó lạnh lùng nói với bà Trần: "Bà Trần, nếu không sao thì bế thằng bé vào đi" 
Cô ta không thích trẻ con, nhất là con của Kiều Phương На. 
Nếu không phải vì sợ Lệ Đình Tuấn hỏi tới, rồi lại trách móc lên đầu cô ta, thì thậm chí cô ta còn không muốn nhìn thấy đứa trẻ này. 
Kiều Phương Hạ lạnh lùng đưa mắt nhìn Tô Minh Nguyệt quay người lại.

Tay đang bế đứa trẻ không khỏi siết chặt. 
Cô ta cứ như vậy mà bỏ mặc Đình Trung.

Cho dù không thích, nhưng suy cho cùng đó cũng là con ruột của cô. 
Kiều Phương Hạ trầm mặc một lúc sau đó bế Đình Trung đứng dậy.

Khi bước đến cửa, cô nhẹ nhàng đặt Đình Trung xuống đất và lau nước mắt cho cậu bé, sau đó nói khẽ: “Đừng khóc, khi nào rảnh chị nhất định sẽ tới thăm em, có được không?" 

Đình Trung nghe Kiều Phương Hạ nói phải rời đi thì nhìn chằm chằm vào cô, khóc thút thít không thành tiếng. 
Phía sau, Tô Minh Nguyệt đang lườm mắt nhìn bọn họ, cau mày nói: "Chỉ biết khóc, phiền chết đi được!" 
“Dì là người phụ nữ xấu xa!” Đột nhiên Đình Trung quay đầu lại, hét về phía Tô Minh Nguyệt. 
Bà Trần chưa bao giờ thấy cậu chủ nhỏ của mình như vậy.

Bình thường, Đình Trung vẫn luôn rất lễ phép.

Cậu bé là một người có chỉ số EQ cao và rất biết cách kiềm chế cảm xúc của mình, không giống như những đứa trẻ ba bốn tuổi luôn mất bình tĩnh khác. 
“Nhóc nói nhảm cái gì đó?” Tô Minh Nguyệt sửng sốt, không khỏi nhíu mày. 
“Dì kêu người ta đánh chị gái!” Đình Trung tiếp tục lớn tiếng nói. 
“Sao nhóc con cứ nói bậy thế hả?” Tô Minh Nguyệt chợt nhớ ra.

Lần trước khi liên lạc với Chu Tố My, cô ta đã yêu cầu Chu Tố My ở đoàn phim thưởng cho Kiều Phương Hạ mấy bạt tại, khiến Kiều Phương Hạ nếm nhiều đau khổ.

Có thể đúng lúc đó đã bị Đình Trung nghe thấy.. 
Kiều Phương Hạ ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào cô 
ta.


Có lẽ Đình Trung không nói dối.

Hôm đó lúc ở đoàn phim, đúng thực là Chu Tổ My đã thưởng cho cô một bạt tại, nếu không phải chỉ diễn một lần đã thông qua thì e rằng Chu Tổ My còn muốn tát cô thêm vài cái nữa. 
Chẳng trách, sau khi quay về đạo diễn lại xếp cho cô nhiều cảnh quay như vậy. 
Cũng chẳng trách, hôm đó lúc cô và Tần Lục Dương đang diễn cảnh hôn thì Lê Đình Tuấn đúng lúc đến và bắt gặp. 
Tất cả đều là do Tô Minh Nguyệt sắp đặt.

Vốn dĩ Kiều Phương Hạ đã nghi ngờ Tô Minh Nguyệt, bây 
giờ đứa bé lại đưa ra bằng chứng trước mặt, vậy thì cô cũng không cần giả ngốc nữa. 
Kiều Phương Hạ buông Đình Trung ra, sau đó nói nhỏ với Tô Minh Nguyệt: "Vốn dĩ cãi nhau trước mặt trẻ con là không tốt, nhưng nếu bây giờ đứa bé cũng biết chuyện rồi thì cũng không cần phải giấu nữa" 
“Tôi không có.” Tô Minh Nguyệt lạnh lùng đáp lại: “Nó nói bậy”. 
“Thật không?” Kiều Phương Hạ cười, hỏi ngược lại. 
Kiều Phương Hạ khẽ xoa đầu Đình Trung rồi nhẹ nhàng nói: "Đình Trung, hôm nay chị sẽ dạy cho em một điều.

Ở cái xã hội này, nếu em không muốn bị bắt nạt thì chỉ có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Người khác bắt nạt em thì em phải lập tức đánh trả, vậy mới đúng" 
Lần gần đây nhất là ở nhà trẻ, cô đã đánh ba của một nhóc mập mạp. 
Trước đây không ai dạy Kiều Phương Hạ đạo lý này, nhưng sau này cô mới hiểu. 
.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK