Từ trước đến nay Cố Dương Hàn không phải là thiên tài gì đó, anh ta biết rõ năng khiếu của mình có hạn, thậm chí đứng trước áp lực tàn khốc của ba mẹ anh đã từng nghĩ đến cái chết.
Nếu ngày hôm đó Kiều Phương Hạ bé nhỏ không leo vào phòng luyện đàn từ bên ngoài cửa sổ, và đút cho anh ta ăn một cái quy bơ sữa thì Cổ Dương Hàn đoán mình đã không thể tiếp tục kiên trì rồi.
Kể từ ngày đó, hễ khi nào anh ta luyện đàn quá một giờ chiều hoặc hơn tám giờ tối là Kiều Phương Hạ đều sẽ xuất hiện trước cửa sổ phòng luyện đàn của anh ta hết sức đúng giờ.
Đồ ăn mà cô đem đến cho anh ta mỗi ngày cũng không giống nhau, về cơ bản là ngày hôm đó nhà họ Kiều chuẩn bị bánh trái gì thì cô sẽ len lén để giành hai cái để đem đến cho anh ta.
Cố Dương Hàn không hề thích ăn đồ ngọt, anh ta cực kỳ không thích ăn đồ ngọt, nhưng Kiều Phương Hạ lại rất thích ăn đồ ngọt, cô luôn cảm thấy thứ mình thích ăn nhất chính là món ngon nhất trên thế giới này, cô sẵn lòng đem những món ngon nhất thế giới chia cho anh ta một nửa.
Chính Kiều Phương Hạ là người đã cứu rỗi cuộc đời của anh ta, nhưng khi đó Kiều Phương Hạ còn quá nhỏ nên không hề hay biết chỉ với một việc làm nho nhỏ của mình đã khiến cho anh ta cả đời khó quên.
Rồi một ngày nọ, Kiều Phương Hạ không tới cho anh ta bánh nữa, anh ta vẫn cứ miệt mài luyện đàn cho đến ba giờ chiều để chờ cô đến, nhưng người tới không phải là Kiều
Phương Hạ mà là ba của anh ta, câu nói đầu tiên sau khi ba của anh ta đẩy cửa bước vào chính là: “Không cần chờ nữa, bà cụ của nhà họ Kiều đã qua đời rồi.”
Cổ Dương Hàn biết rõ tình huống của nhà họ Kiều, ba mẹ của Kiều Phương Hạ vẫn luôn cãi nhau đòi ly hôn nên Kiều Phương Hạ mới bị đưa về nhà ông bà nội của cô, người quan tâm cô cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Trong khoảnh khắc nghe tin bà nội Kiều đã qua đời, cây đàn mà anh ta yêu quý nhất cũng trước khỏi tay rơi xuống đất, cho tới bây giờ cây đàn kia vẫn được đặt trên gác của trang viên, được anh ta cất cẩn thận ở trong tủ kính.
Không bao lâu sau Kiều Đông Phương đã chính thức ly hôn với An Phương Diệp, sau đó An Phương Diệp dẫn Kiều Phương Hạ bước vào nhà họ Lệ, từ đó bọn họ đã không còn liên lạc với nhau nữa.
Cả Kiều Tứ Văn cũng dọn đi, An Phương Diệp không quen biết với nhà của anh ta nên sẽ không chủ động qua lại với nhà anh ta, cho nên mới hoàn toàn mất hết liên lạc.
Đôi lúc, mọi thứ trên đời này đều không công bằng như thế đấy!
Rõ ràng là anh ta là quen biết Kiều Phương Hạ trước, làm sao anh ta có thể cam tâm đây?
Anh ta giấu kỹ cô gái bé nhỏ mà anh ta nâng niu ở trong lòng, không muốn tổn thương cô dù chỉ một chút, vậy mà lại bị Lê Đình Tuấn ném vào vũng bùn rồi không ngừng giẫm đạp lên.
Anh ta vất vả lắm mới cứu được cô và cho cô một cơ hội có
thể sống lại lần nữa, anh ta vẫn luôn cho rằng bọn họ sẽ từ từ tốt lên nên vẫn kiên nhẫn chờ cô lớn, chờ cô gả cho anh ta, chờ một cuộc sống êm đềm.
Nhưng cô lại giẫm lên vết xe đổ kia, từ trước đến giờ cô chưa hay từng biết rốt cuộc anh ta đã yêu cô bao nhiêu..
Danh Sách Chương: