Hai người đối mắt nhìn nhau, Kiều Phương Hạ nhịn không được nhíu mày: “Hả?”
Đường Minh Kỷ ngượng nghịu sờ sờ chóp mũi, thấp giọng trả lời Kiều Phương Hạ: “Trong chuyến đi chơi đúng lúc dùng hết rồi, tôi vừa mới nhớ tới”
“.
.
” Kiều Phương Hạ vừa rồi chỉ là đang nói đùa, ai biết cái tên Đường Minh Kỷ da mặt dày này lại thật sự muốn cô mua cái thứ này.
Cô trầm mặc mất vài giây, nhẹ giọng trả lời: “Anh bảo tôi mua cái thứ này cho anh, anh không thấy ngại sao? Tự mình đi ra ngoài mua đi”.
“Tôi có chuyện quan trọng phải đàm phán đó, không đi được” Đường Minh Kỷ đưa mắt nhìn chiếc xe cách đó không xa, nói nhỏ về phía Kiều Phương Hạ: “Thịnh Ninh Đan còn nhỏ, da mặt mỏng”
Sắc mặt Kiều Phương Hạ tối sầm lại: “Chẳng xem anh cảm thấy da mặt tôi rất dày hay sao?”
Trên lầu, bạn của Đường Minh Kỷ gọi anh ta một tiếng.
Đường Minh Kỷ lập tức trả lời: “Mình vào ngay đây?
Dứt lời, anh ta vội vàng nói với Kiều Phương Hạ: “Tôi đang giúp cô giải quyết khủng hoảng quan hệ xã hội đấy, đừng cằn nhằn nữa, nhớ mang theo cho tôi đó”
Nói xong, anh ta trực tiếp ba bước hóa thành hai bước đi thẳng lên lầu.
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đường Minh Kỷ, hoàn toàn không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, sau khi cô chuẩn bị xong tâm lý, mới xoay người bước lên xe.
“Có chuyện gì vậy? Sao vừa rồi sắc mặt của hai người lại nghiêm túc như vậy? Có chuyện quan trọng gì sao?” Đứa trẻ tò mò Thịnh Ninh Đan nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ, khó hiểu hỏi han.
“Ừ, chuyện khá quan trọng” Kiều Phương Hạ gật gật đầu.
Đây là chuyện quan trọng có nguy cơ gây ra án mạng, nếu cô không mang cái thứ đó về cho Đường Minh Kỷ, người chịu thiệt khẳng định sẽ là người con gái đó.
“Vậy thì.
” Thịnh Ninh Đan khựng lại một chút và nói: “Vậy thì hai người đi xử lý công việc đi, em tự mình đi siêu thị là được rồi”
Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn sang cô ấy một cái, đúng là một cô gái có tâm địa lương thiện và giàu lòng hảo tâm mà.
“Không sao cả, Đường Minh Kỷ đi giải quyết là được rồi, nó cũng không ảnh hưởng gì” Cô hơi khựng lại, rồi nhìn về phía Thịnh Ninh Đan cười tủm tỉm nói.
Thịnh Ninh Đan có chút không hiểu cái ánh mắt kỳ lạ nóng bỏng của Kiều Phương Hạ là có ý gì, hai người đối mắt nhìn nhau được vài giây, Thịnh Ninh Đan gật gật đầu, trả lời: “Được rồi, không có ảnh hưởng gì thì tốt?
Gần ngoại ô bên thành phố Hạ Du có một siêu thị rất lớn, ngày thường đi vào trong đó, dù chỉ là mua vài món thức ăn cũng có thể tiêu thụ hết trên năm con số.
Tất cả đồ ăn và vật phẩm được bán trong siêu thị đều là hàng nhập khẩu cao cấp từ nước ngoài vận chuyển tới đây, vì vậy những người đến siêu thị này đều là những con nhà có gia cảnh khá giả.
Khi Kiều Phương Hạ và Thịnh Ninh Đan đến nơi, thì cũng đã hơn hai hoặc ba giờ, đúng ngay vào thời điểm siêu thị kinh doanh vắng vẻ nhất, cộng thêm với thời tiết không tốt lắm, người giàu lười ra khỏi nhà, liếc mắt nhìn quanh một vòng, khắp gian hàng trong siêu thị chỉ có vài người khách hàng.
Sau khi Mặc Hàn Báo biết chuyện Kiều Phương Hạ bị bao vây ở sân bay, anh ta đã bố trí thêm vài người để bí mật bảo vệ Kiều Phương Hạ, cộng thêm với những người này, trong siêu thị cũng không có nhiều khách hàng.
.
Danh Sách Chương: