“Cậu đang làm gì vậy?” Yên Mộc Như tức giận trả lời Kiều Phương Hạ suy nghĩ một hồi, rồi nhẹ giọng nói: “Tớ sẽ quay về hỏi anh tớ xem sao, nếu anh ấy không phản đối…”
Lúc này sắc mặt của Yên Mộc Như trông mới khá hơn một chút, cô ta nắm chặt lấy bàn tay của Kiều Phương Hạ và nói: “Như vậy đi, coi như trao đổi, tớ sẽ đưa cậu đến một nơi.”
Kiều Phương Hạ liếc nhìn thời gian, hôm nay tan học sớm, có lế bây giờ Lệ Đình Tuấn vẫn chưa đến.
“Đi một chút thôi” Yên Mộc Như bảo đảm với Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu trả lời: “Vậy được thôi”
Hai người vừa đi xuống lầu, có một đám mấy cậu bạn cùng lớp cố tình đứng đợi Kiều Phương Hạ ở trong chỗ để xe đạp bên cạnh đi tới: “Kiều Phương Hại”
Kiều Phương Hạ nhìn họ rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Ngày mai là sinh nhật của cậu đúng không?” Vẻ mặt của bạn học nam cùng lớp có vẻ hơi xấu hổ, có thể thấy rằng cậu ta đang lấy hết can đảm vờ như bình thản không có chuyện gì hỏi Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ chỉ im lặng không nói gì.
“Ngày mai có rất nhiều bạn học trong lớp đều sẽ đến.
Chúng tớ đã bao hết một chỗ lớn ở bên hồ để tổ chức tiệc nướng vào buổi tối, cậu sẽ đến tham gia phải không?”
Trong khi cậu nhóc đó nói, liền nhanh chóng nhét vào tay Kiều Phương Hạ một tờ giấy hồng.
“Chúng ta còn có thể ở lại qua đêm và thức dậy cùng nhau ngắm bình minh vào sáng hôm sau” Chàng trai suy nghĩ một hồi rồi nói: “Không phải lúc trước cậu đã từng nói muốn xem xem cảnh mặt trời mọc như trong sách viết rốt cuộc là đẹp đến nhường nào hay sao?”
Kiều Phương Hạ cụp mắt nhìn xuống tờ giấy được gấp thành hình vuông nhỏ nhăn trong lòng bàn tay, khế cau mày lại.
Nhưng cô đã hẹn với Lệ Đình Tuấn ngày mai sẽ cùng nhau ăn tối.
“Bữa tiệc ngày mai sẽ bắt đầu trước sáu giờ tối, có được không?”
Chàng trai thấy Kiều Phương Hạ im lặng không nói năng gì liền hắng giọng và lấy hết dũng khí mạnh dạn tiếp tục hỏi cô.
“Phương Hạ, hai chúng ta đi trước thôi!” Yên Mộc Như đang đứng bên cạnh trông như thể đang có việc gì gấp gáp lắm vậy, ghé sát nhỏ giọng thúc giục Kiều Phương Hạ một câu.
Kiều Phương Hạ chẳng đồng ý cũng chẳng từ chối, mà chỉ nhàn nhạt nói với chàng trai rằng: “Một lát nữa tớ sẽ nói trong nhóm lớp.”
Cô tiện tay nhét tờ giấy nhỏ vào trong túi của ba lô.
Cô và Yên Mộc Như hai người bọn họ đi ra khỏi cổng trường, Yên Mộc Như liền dẫn cô đi đến một con đường nhỏ phía trước.
Có một vài cô gái đang đợi sẵn ở đó, trông như thể đang cố tình đứng đó để đợi hai người vậy.
Vừa nhìn thấy Kiêu Phương Hạ bước đến, mấy cô gái đó liền kéo nhau tới, cô gái dẫn đầu nhẹ nhàng nảm lấy cổ áo đồng phục học sinh của Kiều Phương Hạ.
: “Nếu đã muốn đưa sao còn không mau lấy ra đây nhanh!”.
Danh Sách Chương: