Kiều Phương Hạ sững sờ, giương mắt nhìn Lệ Đình Tuấn: “Thế nhưng, chúng ta không phải đã nói rồi sao, mẹ anh bên kia…”
“Nếu hai người ở bên nhau mà tính toán nhiều như vậy, anh đã không đợi em ngay từ đầu”
Lệ Đình Tuấn không đợi cô nói xong, thản nhiên trả lời.
Anh sớm đã suy nghĩ kỹ càng về tất cả kết quả rồi, nếu anh không thể làm mọi việc như ý muốn, thì dù có cân nhắc nhiều hơn nữa thì cũng không vừa ý.
Anh không muốn buông cô thêm nữa, để tránh khỏi tương lai Kiều Phương Hạ sẽ hối hận.
Anh cho Kiều Phương Hạ một danh phận, điều đó mới có thể buộc chặt cô bên mình, điều đó mới có thế làm cho những người đàn ông bên cạnh Kiều Phương Hạ hiểu răng, cô đã danh chính ngôn thuận là người phụ nữ của Lệ Đình Tuấn.
Ngoại trừ anh ra, không ai có thể tranh giành.
Anh hy vọng Cố Dương Hàn ở ngoài cửa cũng có tự mình hiểu, chủ động rút lui khỏi anh và Kiều Phương Hạ, để sau này tránh khỏi sự khó xử.
Kiều Phương Hạ lại liếc nhìn anh một cái.
Hai người nhìn nhau, Lệ Đình Tuấn trầm giọng hỏi c: “Em đang nhìn anh làm gì vậy?”
Kiều Phương Hạ không nói lời nào, một hồi lâu liền hướng về phía anh rồi hôn anh một cái.
Lệ Đình Tuấn lập tức đặt bát xuống, nhẹ nhàng nằm lấy cằm cô, cúi đầu, mím môi lại.
Kiều Phương Hạ không đấy anh ra, hôn vài giây sau liền đứng dậy ngồi vào lòng Lệ Đình Tuấn.
Bởi vì lời nói vừa rồi của Lệ Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ bỗng nhiên có cảm giác không nói nên lời, cô cảm giác mình đã khiến anh phải chịu đựng quá nhiều.
Trước đây Kiều Phương Hạ không biết, người đàn ông kiêu ngạo như Lệ Đình Tuấn lại im hơi lặng tiếng vì cô suốt bao nhiêu năm.
Tình cảm trước đây của cô và Lệ Đình Tuấn không những chỉ có mình cô đang trả giá, chuyện cô hiểu lầm anh trước đây, cô vốn tưởng rằng chỉ có một mình cô, giờ cảm thấy hơi đau lòng cho anh.
Lại hơi ghét chính mình, lúc đầu đã không đồng cảm với anh, ngược lại còn vì cái chết của con trai mà luôn canh cánh trong lòng.
Cô thấy mình quá nhỏ mọn.
Về sau cô nhất định sẽ đối xử tốt với Lệ Đình Tuấn, đợi cô xử lý xong tất cả chuyện của mình, cho dù bắt cô làm mẹ kế cô cũng sẽ đối xử tốt với Đình Trung.
Cô định rửa tay gác kiếm.
Lúc Lệ Đình Tuấn định đưa lưỡi ra, Kiều Phương Hạ lại buông anh ra, nói nhỏ: “Anh ăn chút gì trước đi.”
Lệ Đình Tuấn chưa ăn cơm tối, vẫn luôn đút thức ăn cho cô, chắc chẩn là đói rồi.
Lệ Đình Tuấn cười cười, chiều theo ý cô, buông cô ra.
Kiều Phương Hạ nhìn anh ăn, đột nhiên nhớ đến một chuyện, nghiêm túc hỏi anh: “Vậy hợp đồng một năm mà chúng ta ký trước đây còn được coi là thật không?”.
Truyện chính ở { TгЦмt гuуen.o rg }
“Em thấy sao?” Lệ Đình Tuấn chầm chậm nhai thức ăn trong miệng, hỏi ngược lại Một năm, là thời hạn Lệ Đình Tuấn đưa ra cho chính mình.
Trước thời hạn đó, anh muốn làm cho Kiều Phương Hạ trở về bên anh và Đình Trung.
Một năm này hoàn toàn không phải thời hạn dành cho cô.
Kiều Phương Hạ và anh nhìn nhau mấy lần, đột nhiên hiếu ra gì đó.
Đang định mở miệng nói thì chiếc điện thoại vừa mở nguồn lại reo lên.
Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn qua điện thoại, màn hình hiến thị là cuộc gọi của King.
Cô lập tức đưa tay ra, nhanh chóng cầm điện thoại lên không cho.
Lệ Đình Tuấn biết là ai gọi đến..
Danh Sách Chương: