Kiều Phương Hạ không lên tiếng, hơi dựa vào cửa kính xe tiếp tục chờ.
Vốn dĩ đã hẹn là bốn giờ Vô Nhật Huy sẽ tới biệt thự, Vô Nhật Huy đến sớm hơn dự kiến, Kiều Phương Hạ đã tạo hình xong, dù sao cũng không có việc gì làm, liền đi đến đây luôn.
Điện thoại đột nhiên kêu lên.
Kiều Phương Hạ cầm lên nhìn, là tin nhắn chúc mừng năm mới mà Đường Minh Kỷ gửi tới: “Có lẽ tôi không phải là người đầu tiên chúc cô năm mới vui vẻ, nhưng tôi nhất định là người đầu tiên…
Kiều Phương Hạ không khỏi nhíu mày, có chút ghét bỏ, thoạt nhìn đã biết là tin nhắn gửi đi hàng loạt, thật sự quê mùa đến thảm hại, giống như chính con người Đường Minh Kỷ vậy, vừa hèn vừa quê.
“Đồ đất…” Cô đang trả lời Đường Minh Kỷ, điện thoại lại rung lên mấy lần, chắc là người khác gửi lời hỏi thăm năm mới tới cô.
Buổi tối ở Hình Giang đẹp đến nghẹt thở, phía xa, ở khu Hoa Kiều những chùm pháo hoa như những ngôi sao được bắn lên cao.
“Năm mới vui vẻ nhé, Vô Nhật Huy” Kiều Phương Hạ nhìn mấy lần ra phía ngoài cửa xe, nói với Vô Nhật Huy.
Không ngờ tới, vì một chút sai sót ngẫu nhiên, vậy mà lại đón năm mới cùng mới Vô Nhật Huy.
Vô Nhật Huy sửng sốt một chút, mới phản ứng lại: “Năm mới vui vẻ”
Nói xong, khẽ cười với Kiều Phương Hạ.
“Anh..” Kiều Phương Hạ vừa mới nói được một tiếng, điện thoại trong tay bỗng nhiên điên cuồng rung lên, cô chau mày nhìn xuống, phát hiện ra Đường Minh Kỷ gửi tới một loạt tin nhắn tức giận ấm ức với tin nhắn của cô.
Kiều Phương Hạ đang nhắn được một nửa tin nhắn gửi cho Đường Minh Kỷ, sau khi vừa không cẩn thận đánh được chữ “đất” xong hệ thống liền kèm thêm chữ “chó”, lại không cần thận chạm vào nút gửi đi.
“Kiều Phương Hạ cô mắng tôi là chó đất á?”
“Quá sức làm tổn thương người ta mà, hoá ra hình tượng của tôi trong lòng cô chính là như vậy? “Dù sao một phần tám dòng máu của tôi cũng là máu lai! Vậy cô nói xem trong lòng cô ai mới không phải là chó đất?”
“Tên Lệ Đình Tuấn kia sao?”
Kiều Phương Hạ có chút đau đầu.
Nghĩ một lát, liền ấn thu hồi tin nhắn, “Cô thu hồi tin nhắn có tác dụng sao?”
“Xin lỗi, tôi gửi nhầm người.” Kiều Phương Hạ lại bình tĩnh trả lời anh ta.
“Muộn rồi! Tôi không tin!” Đường Minh Kỷ gửi tới một đoạn tin nhắn thoại.
Kiều Phương Hạ thấy mình bị trúng tim đen rồi, thoát ra, lướt qua những dòng tin chúc tết của những người khác gửi cho cô.
Đường Nguyên Khiết Đan cũng gửi thiệp tới cho cô ngay vào giây đầu tiên theo giờ trong nước, tiếp sau lại hỏi: “Thành công rồi chứ? Có phải ngọt ngào hạnh phúc tới độ quên không báo kết quả với em hay không? Tiểu trà xanh có phải vui vẻ đến phát điên không?”.
Danh Sách Chương: