Mục lục
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Em còn có mặt mũi nhắc đến ba anh!” Đường Minh Kỳ không để cô ấy nói xong, phát hỏa nói.
“Là một người đại diện, chẳng lẽ em không biết hậu quả nghiêm trọng của việc thuận miệng bối đen người của công chúng ở nơi công cộng sao? Lùi một bước mà nói, Kiều Phương Hạ là nghệ sĩ của em! Em phải chịu trách nhiệm về danh tiếng của cô ấy!”
Đường Minh Kỷ nhắc đến Đường Nguyệt Anh, mẹ của Đường Nguyên Khiết Đan, Đường Nguyên Khiết Đan lập tức im lặng như một quả cà, không phát ra tiếng động.
Nhưng tình huống ngày hôm nay, cho dù lặp lại lần nữa, Đường Nguyên Khiết Đan vẫn sẽ chọn làm chỗ dựa cho Kiều Phương Hạ như cũ.
Cô ấy không thể cho phép mình nhìn Kiều Phương Hạ bị bắt nạt làm nhục mà không làm gì cả.
“Không còn chuyện gì thì về nhà ngủ đi! Bữa tối hôm nay em cũng không cần đến nữa! Trở về suy nghĩ thật kỹ đi!” Đường Minh Kỷ dừng vài giây rồi tiếp tục tức giận nói.
“Không đi thì không đi” Đường Nguyên Khiết Đan nhỏ giọng lầm bầm.

Dứt lời liền mở cửa xe đi xuống.
Ở bên ngoài xe, vẻ mặt Kiều Phương Hạ bất đắc dĩ, dùng ánh mắt “Em xem, chị đã sớm bảo em rồi” nhìn.


cô ấy.
“Chị sẽ đưa thẻ phòng khách sạn của chị cho em, trước tiên em cứ ở chỗ phim trường tránh đầu ngọn gió” Kiều Phương Hạ nghĩ một hồi, lấy ra một tấm thẻ từ trong túi xách đưa vào tay Khiết Đan.
“Đa tạ ơn cứu mạng” Đường Nguyên Khiết Đan cười hì hì nhận lấy, nhét thẻ phòng vào túi.
Đúng lúc này, cách đó không xa, trên xe Audi, một ống kính điện thoại di động hướng về phía xe của Đường Minh Kỷ không ngừng chụp ảnh.
“Mày không để bọn tao sống tốt, mày cũng đừng mơ được sống tốt!” Kiều Diệp Ngọc nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, Kiều Phương Hạ lên xe của Đường Minh Kỷ.

Cô ta nhìn xe của Đường Minh Kỷ rời đi, nói một cách hằn học,
Đây là Kiều Phương Hạ ép bọn họ, chẳng sợ cùng với Kiều Phương Hạ lưỡng bại cấu thương đồng quy vụ tận.
Số một Hoàng Gia

Lệ Đình Tuấn đi xa giao buổi tối trở về, kéo cà vạt, mở cửa, đã thấy ông cụ nhà họ Lệ đang ôm Đình Trung ngồi trong phòng khách, cùng Đình Trung chơi xe đua chạy bằng điện.
“Ông đến sao không báo trước với con một tiếng?” Lê Đình Tuấn đứng ở cửa ra vào, nhàn nhạt hỏi.

Vô Nhật Huy ở một bên hơi cúi đầu, không lên tiếng.
Hôm nay chân của Đình Trung cần phải kiểm tra lại, nên Vô Nhật Huy đã đưa Đình Trung trở về, nhưng theo kế hoạch thì Kiều Phương Hạ cũng có thể cùng đến.
Lệ Đình Tuấn không ngờ ông cụ sẽ ở đây.
Anh yên lặng hạ mắt nhìn xuống chỗ đôi giày ở bên cửa, không có giày cao gót, có lẽ Kiều Phương Hạ không đến, lập tức thu hồi ánh mắt.
“Chân của Đình Trung bị thương, sao con không nói cho ông biết?” Ông cụ nhà họ Lệ đối mặt với Lệ Đình Tuấn rồi hỏi ngược lại.
“Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại” Lê Đình Tuấn vẻ mặt vô cảm trả lời.

Vừa nói anh vừa bước đến trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng, mở nắp uống một ngụm.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK