Tô Minh Nguyệt thay đổi phong cách kiều diễm ngày thường, mặc áo sơ mi tơ tằm màu trắng.
Cô ta đứng trong đám đông, thái độ khiêm tốn đang cùng thảo luận về tính hợp lý trong thiết kế với các nhà thiết kế.
“Thế vậy, cô chính là nhà thiết kế của tác phẩm này, Miss Tô?” Người bên cạnh biết Tô Minh Nguyệt, chỉ tác phẩm sau lưng Tô Minh Nguyệt, hỏi cô ta.
Tô Minh Nguyệt hơi mỉm cười gật đầu trả lời: “Đúng, là tôi thiết kế”
“Thật không nhìn ra, cô Tô lại có tài hoa như vậy!” Người ở bên đều cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi.
“Cô Tô học thiết kế lúc nào? Sao mà trước giờ không ai nói đến?”
“Sau khi tốt nghiệp đại học, tự học thôi” Tô Minh Nguyệt khiêm tốn trả lời: “Cũng không coi vào đầu, bởi vì khi ấy không có danh tiếng gì.
Tôi nhàn rỗi không việc gì làm.
Lúc rảnh thì học chứng chỉ kiến trúc sư, học tập mấy thứ liên quan đến thiết kế kiến trúc một chút.”
Trên thực tế, Tô Minh Nguyệt là vì Lê Đình Tuấn mới có ý thi chứng chỉ kiến trúc sư.
Bởi vì cho tới nay, phương hướng phát triển lớn của Lê Đình Tuấn chính là du lịch – nhà hàng – khách sạn.
Thi cử cũng không có ung dung giống như cô ta nói ra ngoài miệng như kia.
Cô ta học khoa tự nhiên cũng không coi là tốt, vì để thi đậu đã tốn rất nhiều công sức.
Lệ Đình Tuấn không thích phụ nữ chỉ có vẻ bề ngoài, mà thích loại có thực lực.
Cho nên vì anh mà cô ta đã tốn rất nhiều tâm trí và công sức.
Một nhóm người vừa nói chuyện, lại có người thấy Lê Đình Tuấn đến bên kia, ngay sau đó nhắc nhở những người khác.
Lệ Đình Tuấn không biết tới nay Tô Minh Nguyệt sẽ tới.
Anh đã lâu không quan tâm đến cô ta.
Tô Minh Nguyệt cũng yên lặng một thời gian hiếm thấy, giống như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Lê Đình Tuấn vốn cũng không muốn lại quản việc vớ vẩn của cô ta quá nhiều, nên cũng không có hỏi thăm gì đến cô ta.
Hai người từ xa nhìn nhau một cái.
Tô Minh Nguyệt đang muốn chủ động tiến lên nói gì đó.
Mới vừa bước được một bước liền thấy Kiều Phương Hạ ở bên người Lệ Đình Tuấn.
Hai người bọn họ nhìn dáng vẻ giống như mới vừa thân mật xong.
Vết đỏ trên cổ Kiều Phương Hạ dùng khăn tơ che lại cũng không che được.
Trước mặt mọi người, Lê Đình Tuần căn bản không có ý tránh hiềm nghi, chỉ sợ người khác không biết Kiều Phương Hạ là người phụ nữ của anh.
Ánh mắt cô ta hơi tối xuống, rất thức thời không tiếp tục đến gần Lê Đình Tuấn mà đứng sau đám người, không lên tiếng.
Lệ Đình Tuấn nghe được bọn họ vừa mới thảo luận đến tác phẩm trước mặt này, ngước mắt
nhìn mấy lần, anh cũng không biết Tô Minh Nguyệt thi ngành này, cô ta chưa có nói qua.
Thiết kế coi như có chút linh khí, có điều cũng không kinh diễm, lại có rất nhiều chỗ lỗi.
“Đình Tuấn, anh thấy được chứ?” Tô Minh Nguyệt nhìn anh mấy lần, tay phải co lên, bắt lấy khuỷu tay bên kia của mình, dè dặt nhẹ giọng hỏi anh.
Lệ Đình Tuấn lại liếc mấy cái, mặt không cảm giác gật đầu.
Nhưng chưa cho bất cứ đánh giá nào bằng lời nói cả.
Lệ Đình Tuấn có thể gật đầu với tác phẩm của cô ta, tảng đá trong lòng Tô Minh Nguyệt liền rơi xuống.
Cô ta đã chuẩn bị từ một, hai tháng trước chỉ vì cảnh tượng vô tình mà gặp của ngày hôm nay.
Nếu Lệ Đình Tuấn có thể để ý đến tác phẩm này của cô ta thế thì cô ta có thể cùng anh san sẻ chuyện thiết kế khách sạn một cách hợp lý..
Danh Sách Chương: