Từ ngày đứa con của họ mất, cho đến hôm nay, lần đầu tiên cô có cảm giác bất lực và tuyệt vọng đến vậy.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô, trong ánh mắt, đột nhiên hối hận về hai câu nói vừa rồi.
Kiều Phương Hạ nói không, anh tin điều đó.
Anh tin cô.
Anh không nên để cho Lệ Kiến Đình và những người khác đẩy cô đứng mũi chịu sào như thế.
“Trong kỳ thi thử thứ hai Phương Hạ đã xếp thứ nhất toàn thành phố, loại bỏ cả các học sinh đã được giới thiệu trước đó.”
Ngay khi anh định mở lời, thì trong đám người bỗng truyền đến một giọng nói vừa xa lạ lại vừa thân quen.
Kiều Phương Hạ giật mình, lập tức quay đầu lại nhìn về nơi có giọng nói truyền đến.
Sau khi nhìn một vài lần cô mới nhận ra, người lớn tuổi với mái tóc hoa râm, là thầy Lưu chủ nhiệm lớp mười hai của cô.
Ông Lưu bước ra từ trong đám người, ân cần hỏi Kiều Phương Hạ: “Còn nhớ thầy không? Thầy là chủ nhiệm lớp mười hai của em, thầy Lưu”.
Kiều Phương Hạ ngạc nhiên gật đầu, nói lớn: “Thầy Lưu.
Thầy còn nhớ em sao?”
“Mặc dù thầy làm chủ nhiệm lớp em hơn nửa năm, nhưng em và Đình Tuấn, đều là niềm tự hào của thầy, thầy rất hài lòng về học sinh của mình, sao có thể quên em được?” Thầy Lưu vui cười trả lời.
“Thầy luôn cảm tiếc nuối về lần đó, cho đến tận bây giờ thầy và các thầy cô giáo khác trong trường vẫn thường nhắc đến em, nói rằng nếu lần đấy em không đi, với thành tích của lần thi thứ hai đó, thì em có thể được giới thiệu vào các trường đại học hàng đầu trong nước mà không cần phải trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học!”.
“Mặc dù lần thi thử đầu tiên em không phát huy được năng lực vốn có, nhưng vẫn đứng thứ hai toàn trường, thành tích đó đủ để chứng minh năng lực của em!”
Kiều Phương Hạ nhìn ông Lưu, không nói gì..
Bởi vì lần đó cô cố tình làm bài không tốt, trong môn Toán cô đã cố ý viết sai một số liệu ở câu hỏi cuối cùng, bị trừ mười điểm.
Nếu như khi đó cô đứng nhất toàn trường, thì sẽ nắm chắc suất duy nhất để vào viện mỹ thuật Đại học Thanh Hải, nhưng cô không muốn rời khỏi thành phố Hạ Du, không muốn rời xa Lê Đình Tuấn, cô muốn đến đại học Quốc Hồ nơi mà Lê Đình Tuấn đã tốt nghiệp.
Ông Lưu đi đến trước mặt Kiều Phương Hạ, dáng người không cao bằng Kiều Phương Hạ khi đi giày cao gót, nhưng khuôn mặt lại vô cùng nghiêm túc chắn trước mặt cô bảo vệ cô, nói với người nhà họ Lệ: “Kỳ thi thử thứ hai là kỳ thi quan trọng nhất trước kỳ thi tuyển sinh đại học, toàn bộ quá trình thi, tất cả các học sinh đều được đối xử bình đẳng như nhau, được sắp xếp nghỉ ngơi tại một khách sạn”.
“Trong ba ngày này, tất cả điện thoại đều tịch thu về chỗ tôi, em ấy có thể liên lạc được với ai?”
“Hơn nữa bây giờ những ghi chép về kỳ thi thử thứ hai vẫn còn lưu trên hồ sơ máy tính, nếu như mọi người không tin thì có thể đi kiểm tra, kết quả thi, cái này có thể làm giả được sao?”.
Danh Sách Chương: