Mục lục
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Thương anh ấy thì xuống dưới đó đi, xuống nước tha thứ cho nhau cũng đâu khó”
“Em nói gì thế?” Kiều Phương Hạ sửng sốt, ngoảnh đầu nhìn Đường Nguyên Khiết Đan.

“Cả đêm hôm qua, Lệ Đình Tuấn đứng dưới tầng đợi chị, chị không biết à? Nửa đêm em thức dậy đi vệ sinh còn nhìn thấy anh ấy ở đó.” Nguyên Khiết có chút sững sờ, hỏi lại cô: “Chẳng lẽ chị cho rằng chị không xuống đó thì anh ấy sẽ đi sao?”
“Đó là vệ sĩ.” Kiều Phương Hạ hơi sững lại, nhàn nhạt nói.

Nguyên Khiết không nhịn được mà nhíu mày: “Chị không bị ẩm đầu đấy chứ? Chuyện ngày hôm qua chị quên rồi sao? Hay là chị bị ảo giác? Tối qua em xuống mua sữa chua còn tận mắt nhìn thấy anh ấy ngồi trong xe mà! Một mình anh ấy ngồi trên ghế lái xe, không có vệ sĩ”
Kiều Phương Hạ ngây ngẩn người.

“Đêm hôm qua thời tiết âm năm độ, ngồi trong xe chắc chắn rất lạnh”Đường Nguyên Khiết Đan liên tục lải nhải.


Thật ra Đường Nguyên Khiết Đan cũng không phải là thiên vị Lệ Đình Tuấn, mà là bên ngoài thực sự rất lạnh, cô ấy có chút đồng tình với Lệ Đình Tuấn.

Tiện thể cũng có đôi chút muốn khuyên nhủ Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn quay lại với nhau.

Lệ Đình Tuấn không phải là một tên cặn bã hoàn toàn hết thuốc chữa, anh ấy và Tô Minh đã phân rõ giới hạn, còn có tin tức anh ấy vì Kiều Phương Hạ mà ra tay đánh Kiều Diệp Ngọc.

Nghĩ vậy cũng thấy là người đàn ông này có chút xấu xa, nhưng mà lại đối xử thật lòng với Kiều Phương Hạ.

Nếu không phải là yêu vậy thì sao lại tình nguyện chờ cả đêm, dưới trời đông giá rét như vậy? Đúng là muốn chết mà.


“Phương Hạ, em thấy là, ai cũng từng mắc phải sai lầm, có đúng không?” Cô ấy hằng giọng lại hỏi dò Kiều Phương Hạ: “Chị cũng từng có lúc sai lầm đúng không?”
Kiều Phương Hạ đứng trước bồn rửa mặt, một lúc lâu sau vẫn không trả lời.

Đường Nguyễn Khiết Đan cho là cô tức giận bèn ngậm miệng, không dám nói tiếp.

Khi Đường Nguyên Khiết Đan đứng dậy khỏi bồn rửa mặt, Kiều Phương Hạ mới khẽ nói: “Anh ấy đi rồi à?” Hai người nhìn nhau một lát, Đường Nguyên Khiết Đan bất đắc dĩ chép miệng: “Vậy thì thôi,em nói muộn một chút, em luôn luôn chậm hơn người ta nửa nhịp mà.

Ngẫm nghĩ, lại nói: “Lần sau em sẽ nói cho chị sớm hơn.

Nghĩ nghĩ lại nói thêm: “Thật ra tháng trước chị cãi nhau với Lệ Đình Tuấn, lần đầu tiên chị đến chỗ em, Lệ Đình Tuấn đã sớm biết chị ở đây, anh ấy gọi điện cho em nhưng lúc đó chị phát sốt nên em bảo anh ấy cho chị một chút thời gian suy nghĩ nên anh ấy không đến đây nữa.

“Hai người không phải vẫn vì chuyện lần trước mà giận nhau đến bây giờ à? Có phải là… là lỗi của em không?” Đường Nguyên Khiết Đan nhắc đến chuyện này, Kiều Phương Hạ đúng là không rõ tình hình lúc ấy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK