Lệ Đình Tuấn ngước mắt lên nhìn cô một cái rồi thấp giọng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Kiều Phương Hạ mệt mỏi đến mức hoa cả mắt, chân tay cô mỏi nhừ ngồi xuống chiếc ghế dựa, cô nhìn anh nhưng không đáp lại.
Lệ Đình Tuấn quỳ một chân xuống trước mặt rồi cởi giày giúp cô, sau đó anh ném nó sang một bên và thong thả cởi cúc áo cô ra “Anh có còn là con người không thế?” Kiều Phương Hạ cau mày.
“Sao lại không phải người?” Lệ Đình Tuấn cười cười, hỏi lại: “Không phải em nói muốn ngủ à? Anh đưa em đến khách sạn thì có gì sai chứ?”
Sau khi bệnh tự kỉ của mình được chữa khỏi hoàn toàn, Kiều Phương Hạ trở nên hoạt bát hơn rất nhiều khi ở trước mặt người khác, cô luôn thẳng trong mọi cuộc tranh cãi, nhưng khi đối diện với một Lệ Đình Tuấn độc mồm độc miệng thế này, cô vẫn luôn có cảm giác mặc cảm, tự tỉ Chỉ là do da mặt anh dày hơn da mặt cô, não anh cũng nảy số nhanh hơn não cô thôi.
Lý do khiến Kiều Phương Hạ lên xe là vì cô muốn nói cho anh biết cô đã không vào kí tài,, chứ không phải là do cô muốn đi theo anh.
Nếu tối nay cô ngủ với Lệ Đình Tuấn thì ngày mai cô có giữ được cái mạng này để quay phim nữa hay không là cả một vấn đề đó.
Cô năn nỉ: “Tha cho em đi, được không?”
“Em nói xem?” Lệ Đình Tuấn ngước mắt lên rồi thản nhiên h‹ Kiều Phương Hạ đứng hình, cô cản cần môi: “Em đến tháng rồi”
“Phụ nữ đến kì mỗi tháng một lần, em tưởng anh không biết à?” Lệ Đình Tuấn nói.
Kì kinh nguyệt tháng trước của Kiều Phương Hạ rơi vào ngày hai mươi lăm, hôm nay mới là ngày hai mươi thôi mà.
Mà điều đáng nói là, lân đầu Kiều Phương Hạ đến kì là vào năm mười lăm tuổi, lúc đó Lệ Đình Tuấn đích thân đi mua băng vệ sinh giúp cô, anh còn hiểu cơ thể cô hơn chính cô nữa đó.
Kiều Phương Hạ đang muốn lấy lý do là cô đến tháng phải dùng băng vệ sinh để lừa Lệ Đình Tuấn.
“Lệ Đình Tuấn, mấy ngày nay em mệt lắm!” Mặt cô ủ rũ Cô dừng lại vài giây, lúc này cô chợt nhớ đến tin tức mà Tô Nguyệt Minh đã nói cho mình biết, cô hỏi: “Em nghĩ trong thời gian rảnh rỗi này, anh nên đi tìm..”
Kiều Phương Hạ sững người, sau đó cô giật mình rồi mở to mắt nhìn Lệ Đình Tuấn.
“Anh nói rồi, không cho phép em nhắc đến tên người phụ nữ khác trước mặt anh” Lệ Đình Tuấn nhíu mày rồi nói bằng giọng điệu trầm thấp.
Đúng là không phạt thì sẽ không nhớ được mà.
cảm giác hào hứng kỳ lạ, cô thấy như lòng tự tôn của mình đã bị anh xúc phạm.
Quả nhiên Kiều Phương Hạ rất thành thật.
Lệ Đình Tuấn bế cô đến suối nước nóng bên cạnh ném cô xuống nước..
Danh Sách Chương: