Hai người nhìn nhau, Đường Nguyên Khiết Đan vỗ một cái lên đầu mình: “Không phải chứ? Thật sự là vì em sao?”
“Không phải do em.” Kiều Phương Hạ vội vàng giải thích.
Cô không biết Đường Nguyên Khiết Đan lại âm thầm giúp cô làm nhiều việc như vậy, Lệ Đình Tuấn cũng chưa bao giờ nhắc đến, bản thân Đường Nguyên Khiết Đan cũng không hé răng nửa lời.
Suy nghĩ một lát, cô lại nhỏ giọng trả lời: “Là chuyện Kiều Diệp Ngọc.
Đường Nguyên Khiết Đan đối xử với cô rất tốt, cho đến bây giờ không hề có ý nghĩ khác, tình cảm cô ấy dành cho cô đã sớm vượt qua tình cảm của người mỗi giới với nghệ sĩ.
Cho dù Đường Nguyên Khiết Đan vì tốt bụng mà làm sai chuyện gì, Kiều Phương Hạ cũng sẽ không oán trách cô ấy một câu.
Kiều Phương Hạ cũng cảm thấy rất may mắn, khi lúc trước Đường Minh Kỷ sắp xếp cho Đường Nguyên Khiết Đan làm người đại diện của cô.
Đường Nguyên Khiết Đan đứng bên cạnh im lặng một hồi, mới hỏi cô: “Vậy làm sao bây giờ? Chị có muốn tìm Lệ Đình Tuấn không? Em thấy anh ấy cũng có chút tội nghiệp đấy”
Kiều Phương Hạ không trả lời, cô khẽ run lên, rồi lại xoay người đi vào phòng bếp nấu bữa sáng.
Đường Nguyên Khiết Đan dọn dẹp trong phòng,khi đi ra thì thấy cháo trông nồi đã trào cả ra ngoài, bếp ga thì chưa tắt, còn Kiều Phương Hạ thì đang đứng trước lò nướng, cô ấy đi đến gần mà vẫn không phát hiện ra.
Cô ấy lập tức tiến lên tắt bếp ga đi, gọi Kiều Phương
Hạ: “Phương Hạ!” Lúc này Kiều Phương Hạ mới lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên nhìn Đường Nguyên Khiết Đan.
Nguyên Khiết thấy hiện tai chuyện tình cảm của Kiều Phương Hạ đang đi vào ngõ cụt, lúc này người bên cạnh có khuyên thế nào cũng không có tác dụng.
Mà quan hệ của Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn tương đối phức tạp, Đường Nguyên Khiết Đan không phải là Kiều Phương Hạ, không thể hoàn toàn thấu hiểu cảm giác của cô, cho nên cô ấy cũng không có lập trường mà chỉ bảo Kiều Phương Hạ.
Nghĩ một lúc, cô ấy nhíu mày nói: “Hôm nay ba mẹ em sẽ hẹn gặp Lục Nhất Minh, đây là buổi gặp mặt đầu tiên, sẽ cùng nhau ăn cơm một bữa, nếu không chị cũng đi với em nhé?”
Trạng thái này của Kiều Phương Hạ, để cô ở nhà một mình thì Đường Nguyên Khiết Đan không yên tâm.
“Chị cũng không phải người nhà của em, chị đi thì thành bộ dạng gì chứ?” Kiều Phương Hạ cười cười, ngay sau đó liền lắc đầu rồi trả lời.
“Đi đi” Đường Nguyên Khiết Đan nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Bây giờ chị là người bạn tốt nhất của em, vậy thì còn không phải là người nhà của em sao? Nếu chị đi thì có mặt người quen, có lẽ Lục Nhất Minh cũng sẽ bớt căng thẳng, nhút nhát”
“Lục Nhất Minh mà cũng căng thẳng sao?” Kiều Phương Ha nhướng mày.
Cô tưởng tượng không ra tảng băng Lục Nhất Minh khi căng thẳng thì sẽ có bộ dạng như thế nào.
“Chị không nói nhảm đấy chứ?” Đường Nguyên Khiết Đan nhịn không được mà trợn tròn mắt nhìn cô: “Không có người đàn ông nào lần đầu tiên nhìn thấy ba mẹ vợ mà không căng thẳng hết, đúng không?”
Kiều Phương Hạ nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Đây được xem là một ngày quan trọng nhất trong cuộc đời hai người bọn họ.
“Vậy ba mẹ của Lục Nhất Minh cũng đi sao?” Cô lại hỏi..
Danh Sách Chương: