Kiều Phương Hạ đã mạnh mở cửa phòng bệnh.
Cánh cửa đập mạnh vào tường và bật ra.
Bên trong, Kiều Diệp Ngọc và Tổng Vân Lan đang run lên vì sợ, nhìn Kiều Phương Hạ đột nhiên xuất
hiện trong bệnh viện.
“Cô nói lại lần nữa, Lê Đình Tuấn là do cô cứu sao” Kiều Phương Hạ hơi nheo mắt, trầm giọng nói với cô ta
“Không phải tôi lẽ nào là cô sao?” Kiều Diệp Ngọc sợ tới mức tim đập nhanh, thở nhẹ một hơi, tự tin đáp.
Kiều Phương Hạ khẽ nhếch môi và bước từng bước vào trong.
“Mày muốn làm gì?” Tống Khánh Văn đứng dậy, ngăn trước mặt Kiều Phương Hạ, “Ở đây không hoàn nghênh mày!”
Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tống Vân Lan, kéo bà ta sang một bên.
Tống Vân Lan mất thăng bằng lùi về phía sau mấy bước liền ngã xuống đất, hồi lâu sau mới đứng dậy được.
“Thật sao? Là cô cứu sao?” Kiều Phương Hạ chỉ bước đến bên giường, đưa tay ra và siết chặt lấy quai hàm của Kiều Diệp Ngọc.
Kiều Diệp Ngọc đau đớn hét lên, vô thức dùng tay ôm mặt mình.
“Đình Tuấn!
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm khuôn mặt ghê tởm này, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù hôm nay Ngọc Hoàng đại đế có tới đây! Tôi mà tha cho cô, thì ba chữ Kiều Phương Hạ này sẽ viết ngược lại!”
Cô dùng tay cuồn cuộn mái tóc dài của Kiều Diệp Ngọc, giữ chặt và trực tiếp lôi mạnh Kiều Diệp Ngọc ra khỏi giường.
“Đình Tuấn cứu em với!” Kiều Diệp Ngọc đau đớn hét lên.
Kiều Diệp Ngọc dùng một tay bảo vệ chân tóc, tay kia hoảng loạn bấu chặt giường.
Khuôn mặt của Kiều Phương Hạ vô cảm, giẫm mạnh vào bàn tay phải đang túm chặt giường của Kiều Diệp Ngọc, nghiền giã vài lần.
Hôm nay, cô phải dạy dỗ Kiều Diệp Ngọc đàng hoàng, để cô ta biết, hai chữ “làm người” viết thế nào.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Buông tay”
Kiều Phương Hạ dừng lại.
“Buông cô ấy ra” Lê Đình Tuấn đứng sau Kiều Phương Hạ, đợi vài giây rồi mới lên tiếng.
Kiều Phương Hạ hít một hơi thật sâu, làm như không nghe thấy, nhanh chóng xoắn lấy tóc Kiều Diệp Ngọc rồi đột ngột kéo mạnh ra phía sau.
Kiều Diệp Ngọc khóc đến kinh thiên động địa, cực kỳ bi thảm.
“Kiều Phương Hạ, cô đừng quá đáng” Lệ Đình Tuấn cau mày, nghiêm nghị nói.
Quá đáng?
Kiều Phương Hạ không nhịn được cười, quay đầu lại nhìn Lê Đình Tuấn, nhẹ nhàng hỏi: “Sao? Anh đau lòng cho ả tiện nhân này à?”
Lệ Đình Tuấn nhíu chặt mày.
Kiều Phương Hạ dửng dưng nhìn anh, trái tim giống như bị người ta lao tới đâm cho một nhát.
Anh thực sự bảo vệ Kiều Diệp Ngọc.
Lệ Đình Tuấn đột nhiên cũng cười theo: “Cố Dương Hàn giết tôi, cô ấy cứu tôi, cô ấy phá hoại chuyện tốt của hai người, đúng không?”
Kiều Phương Hạ không nhịn được cau mày.
Đến bây giờ cô mới chợt hiểu tại sao mấy ngày nay anh lại thờ ơ với cô như vậy.
Anh cho rằng, Cố Dương Hàn muốn giết anh?.
Danh Sách Chương: