Mục lục
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Kiều Phương Hạ không lên tiếng, quay đầu nhìn bữa sáng trên bàn.

Sau đó cô lấy đũa gắp một một cái bánh bao nhỏ đưa tới trước miệng Lê Đình Tuấn.

Lê Đình Tuấn chưa bao giờ ăn bánh bao bán ven đường, nhưng nể tình đây là do Kiều Phương Hạ tự tay đút cho nên anh bất đắc dĩ há mồm cắn một miếng.

Kiều Phương Hạ kiên nhẫn chờ anh nhai xong miếng bánh bao kia rồi nhét nửa miếng còn lại vào trong miệng anh.

Khoang miệng của Lê Đình Tuấn bị nhét đầy bánh bao khiến anh không khống chế được khẽ nhíu mày.


Lúc anh đút cho Kiều Phương Hạ đều là đút từng miếng nhỏ một,
sợ cô bị nghẹn.

Nhưng sau đó anh nghĩ lại, cô có thể đút cho anh ăn đã là ngoại lệ rất lớn rồi, anh không thể oán giận thêm gì nữa.

Anh chầm chậm nhai vài lần, cơ thể cũng dần dần xích lại gần người Kiều Phương На.

Khi Kiều Phương Hạ nhận ra anh đang dựa vào đùi cô, cả người cô cứng lại, hai mắt nhìn thẳng về phía anh.

“Để anh dựa một lát thôi, một lát là tốt ngay.” Không chờ cô mở miệng đồng ý, Lệ Đình Tuấn đã nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói với cô.

Lê Đình Tuấn quả thật rất mệt mỏi.

Suốt một tuần ở nước ngoài, ngày nào anh cũng phải họp, rồi còn phải bay qua bốn quốc gia, tối hôm qua vừa xuống khỏi máy bay.

Anh vốn định sẽ quay về nhà họ Phó nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, ai ngờ Kiều Tứ Văn lại xảy ra chuyện nên anh như ngựa không ngừng vó, vừa sắp xếp ca mổ cho ông ấy vừa vội vã lái xe tới.

Nửa đêm hôm qua, sau khi Kiều Phương Hạ rời khỏi, Kiều Tứ Văn lại xảy ra chút vấn đề, nửa người ông ấy cứ run rẩy hoài không thôi.


Lúc bấy giờ, bác sĩ mới phát hiện ra trong não ông ấy còn hai điểm xuất huyết mờ mờ.

Thế là các chuyên gia lại mở họp hội chẩn tới mấy tiếng, gần sáng mới đưa ra được phương án trị liệu thích hợp nhất.

Mãi đến tận vừa rồi, sau khi cho Kiều Tứ Văn uống thuốc, tình hình của ông ấy mới trở nên khá hơn đôi chút.

Nhưng vào thời điểm hiện tại, anh không tính nói chuyện này cho Kiều Phương Hạ biết, anh sợ Kiều Phương Hạ sẽ lo lắng.

Kiều Phương Hạ không nhúc nhích, để mặc cho anh dựa vào, còn cô thì tiếp tục một mình ăn bữa sáng.

Tới lúc cô ăn no rồi, Lê Đình Tuấn không động đậy gì nữa, vẫn duy trì tư thế như vừa nãy.

Cô đặt đũa xuống, hai mắt chăm chú quan sát đôi mắt anh.

Cô bỗng nhận ra, có lẽ anh đang ngủ, bởi vì nhịp thở của anh đã ổn định và thong thả hơn hồi nãy.

Cô hơi ngạc nhiên một chút, thử nhỏ giọng gọi anh một tiếng: “Lệ Đình Tuấn?”
Anh không đáp lại cô, thậm chí cả mí mắt cũng chưa động lấy một lần.


Lúc này Kiều Phương Hạ mới chắc chắn rằng anh thật sự đang ngủ.

Dù rất kinh ngạc nhưng cô vẫn duy trì tư thế như lúc trước, không nhúc nhích.

Sau một lúc lâu, cô khẽ xê dịch thân mình, đưa phần lưng tựa vào sô pha để cô có thể gắng thêm chút nữa.

Mặc dù cô làm ra động tĩnh như vậy, nhưng Lê Đình Tuấn không hề bị đánh thức.

Lúc trước chỉ cần Kiều Phương Hạ khẽ xoay người một cái thì anh đã thức dậy rồi, xem ra lần này anh quả thật rất mệt mỏi chứ không phải đang lừa cô.

Cô im lặng một lát, cuối cùng vẫn không đứng dậy, tiếp tục để anh gối lên đùi mình ngủ một thêm một hồi.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, túi xách treo ở cái giá gần cửa của Kiều Phương Hạ rung lên..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK