Cô ấy cảm thấy tình hình có chút không ổn, nên có lòng tốt muốn giúp Kiều Phương Hạ.
Vệ sĩ đi lấy thức ăn đã quay trở lại, nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang giằng co với Lê Đình Tuấn, ánh mắt có chút đề phòng.
Mặc Hàn Bảo yêu cầu bọn họ bảo vệ Kiều Phương Hạ, không chỉ để đề phòng mọi nguy hiểm có thể xảy ra xung quanh cô, mà còn để ngăn chặn Lê Đình Tuấn.
Trước khi rời đi, Mặc Hàn Bảo đã nói đi nói lại căn dặn với bọn họ rằng nếu trong tình huống Kiều Phương Hạ không
tình nguyện mà Lê Đình Tuấn cưỡng ép làm bất cứ điều gì với cô, bọn họ nhất định phải ra tay ngăn chặn ngay lập tức.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy Thịnh Ninh Đan uất ức bước quay trở lại xe, cô lại nhìn về phía người của Mặc Hàn Bảo ở cách đó không xa.
Hai người nhìn nhau vài giây, Kiều Phương Hạ thấp giọng nói với đối phương: “Anh đưa Thịnh tiểu thư trở về trước đi, cô ấy đói rồi”.
Đây là chuyện giữa cô và Lê Đình Tuấn, mà cô sẽ không bao giờ muốn để nó đi ảnh hưởng đến người khác.
Đặc biệt là khi ánh mắt Lệ Đình Tuấn nhìn về phía Thịnh Ninh Đan vừa rồi, đáy mắt anh vốn đã có chút không kiên nhẫn, khi Lê Đình Tuấn bắt đầu không kiên nhẫn, tình huống sẽ trở nên nguy hiểm.
Chỉ là đi ăn một bữa cơm cùng Lê Đình Tuấn mà thôi, mà phải làm to chuyện như vậy, không biết là do bọn họ mất trí hay là Lê Đình Tuấn mất trí đây.
Cô ra hiệu tạm ngưng cho người của Mặc Hàn Bảo và nói: “Tôi sẽ dùng bữa với anh ta, các người đi về trước đi, mang Thịnh tiểu thư trở về”
“Nhưng mà.” Đối phương do dự một chút.
“Không có nhưng mà, ăn một bữa cơm mà thôi, không cần căng thẳng như vậy” Kiều Phương Hạ không đợi đối phương nói thêm điều gì, mà trả lời nói.
Thái độ của Kiều Phương Hạ rất kiên quyết, những người đi cùng không còn cách nào khác, những người vừa vây quanh tới lại từ từ tản ra.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy bọn họ mang Thịnh Ninh Đan rời đi, đèn chiếu hậu ở phía sau chiếc xe biến mất ở phía xa.
Cơn mưa rào càng lúc càng nặng hạt, Lê Đình Tuấn cầm lấy chiếc ô mà Vô Nhật Huy đưa tới và mở nó ra, che mưa cho Kiều Phương Hạ..
Danh Sách Chương: