Tô Minh Nguyệt nhìn hai người cách đó không xa qua cửa kính xe, không lên tiếng, cũng không bước xuống xe.
Lệ Đình Tuấn che ô, chiếc ô rất lớn, anh lại đem hơn phân nửa chiếc ô dời sang chỗ Kiều Phương Hạ đang bước xuống xe, vai anh đã bị cơn mưa làm cho ướt đẫm.
Tô Minh Nguyệt nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên, cô ta nhịn không được khẽ mỉm cười tự giễu.
Anh cứ luôn như vậy, coi Kiều Phương Hạ còn quan trọng hơn chính bản thân mình, ai cũng có thể nhìn thấy rõ điều đó từ những chi tiết nhỏ này.
Kỳ thật ngay từ đầu cô ta đã biết rõ, kể từ cái khoảnh khắc cô ta biết rằng Lê Đình Tuấn thích Kiều Phương Hạ, thì cô ta đã hiểu rõ rằng mình không thể đánh bại Kiều Phương Hạ.
Cho nên cô ta mới lựa chọn từ bỏ Lệ Đình Tuấn, có ý định kích thích anh bằng chuyện cô ta và Tống Thanh Hào đang ở cùng nhau, nói không chừng còn có thể có chút cơ hội.
Thế nhưng cô ta không ngờ rằng hành vi từ bỏ của mình dường như lại thành toàn cho Lê Đình Tuấn.
Sau khi Kiều Phương Hạ rời đi, Tô Minh Nguyệt nghĩ rằng cơ hội của mình lại đến lần nữa, cô ta nghĩ rằng một ngày nào đó Lê Đình Tuấn vẫn sẽ quay trở lại bên cạnh cô ta.
Suy cho cùng, anh thậm chí đã ra lệnh ngăn cấm giúp đỡ những người trong nhà họ Kiều và không cho phép bọn họ giúp đỡ Kiều Phương Hạ ở nước ngoài.
Cô ta còn tưởng rằng anh đã tuyệt tình như vậy, chắc hẳn giữa anh và Kiều Phương Hạ đã không còn cơ hội nào nữa.
Cô ta tưởng rằng cuối cùng Lê Đình Tuấn cũng sẽ thuộc về cô ta, tất cả những điều đó chỉ là vấn đề thời gian ngắn hay dài mà thôi.
Nhưng ai ngờ rằng đời không như mơ, Kiều Phương Hạ đã trở lại, Lê Đình Tuấn lại mềm lòng.
Tưởng chừng như không điều gì có thể làm giảm đi tình cảm của Lê Đình Tuấn dành cho Kiều Phương Hạ, mà ngược lại, mọi nỗ lực của cô ta đã bỏ ra càng đẩy Lê Đình Tuấn đến gần Kiều Phương Hạ hơn.
Mọi thứ cô ta làm trong nửa tháng qua đều lại trở nên công cốc mà thôi.
“Tô tiểu thư?” Vô Nhật Huy đợi Tô Minh Nguyệt được hơn nửa phút sau, anh ta lại lên tiếng gọi cô ta một lần nữa: “Có thể xuống xe rồi”
Dọc đường đi, biểu hiện của Tô Minh Nguyệt có chút không đúng, Vô Nhật Huy quan sát nhìn cô ta mấy lần liền phát hiện sự khác thường của cô ta.
Anh ta cảm thấy rằng Tô Minh Nguyệt có thể là đang chột dạ.
Những điều mà Tô Minh Nguyệt làm với Đình Trung và Kiều Phương Hạ, anh ta đều thấy rõ ở trong mắt, Tô Minh Nguyệt xấu xa đến mức nào, đương nhiên không cần thiết phải nhắc đến.
Sau lưng Tô Minh Nguyệt khẳng định còn làm không ít chuyện xấu xa mà anh ta không biết.
Người phụ nữ không có lương tâm và mất hết tính người này sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.
Anh ta tin rằng sau đêm nay Tô Minh Nguyệt và Lệ Đình Tuấn sẽ không còn quan hệ gì nữa, Phó Minh Tuyết cũng sẽ không còn cảm tình với người phụ nữ này.
Cô ta sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mình đã làm sai.
Tô Minh Nguyệt đảo mắt, đôi mắt nhìn Vô Nhật Huy, khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Các người đều thích cô ta.”
“Tô tiểu thư nói sai rồi, ngoài công việc ra, tôi và mợ chủ không có bất kỳ tình yêu nam nữ nào cả, làm sao có thể yêu thích được” Sắc mặt Vô Nhật Huy lạnh lùng trả lời: “Từ trước tới nay, thái độ của tôi đối với cô chủ yếu phụ thuộc vào thái độ của cô đối với Đình Trung mà thôi”.
“Chỉ là một con chó của nhà họ Lệ mà thôi, còn dám nói chuyện với tôi như vậy” Tô Minh Nguyệt nhàn nhạt cười lạnh nói: “Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà”
Vô Nhật Huy cũng không hề tức giận, anh ta với giọng điệu điềm nhiên đáp trả lại: “Một con chó còn có thể dùng một ngón tay bóp chết cô, vậy cô là cái thá gì?”.
Danh Sách Chương: