Chỉ cần hai người bọn họ đều cảm thất tốt, chỉ cần Triều Mai Hoàng không tiếp tục nói những lời ngu ngốc kia thì muốn thế nào đều được.
Ông chỉ mong hai người bọn họ sớm kết hôn thì ông cũng yên tâm hơn.
Trước kia ông cho là Lục Đình Nam là người nghe lời nhất còn Phó Thành Đô là là người khó đoán nhất.
Ai ngờ hiện tại lại ngược lại, Phó Thành Đô ngược lại lại trở thành người kết hôn sớm nhất.
Nghĩ đến đấy cũng là do ông chọn cháu dâu tốt, có thể trị được Phó Thành Đô.
Mấy người một bên thương lượng hôn lễ chi tiết.
Vừa ăn xong cơm trưa thì Phó Viễn Hạo nói vối Kiều Phương Hạ cùng Triều Mai Hoàng: “Không bằng buổi chiều mấy đứa cùng nhau đi ra ngoài một chút.
Dù sao thì hôm nay Triều Mai Hoàng cũng được nghỉ.
“Phương Hạ, con hay đi cũng đi ngâm suối nước nóng ở biệt thự đi.
Cũng tốt với cơ thể của con hơn.
“Đi không?” Kiều Phương Hạ hỏi Triều Mai Hoàng: “Nếu như Mai Hoàng đi thì con cũng đi”
“Được nha.” Triều Mai Hoàng nghe tới đây thì gật đầu một cái.
Một cộng lông của Lệ Đình Tuấn cũng không hao tổn, cô ấy là người ngốc sao?
Triều Mai Hoàng cũng đã lâu rồi không đi tắm suối nước nóng.
Gần một tháng làm thêm, mỗi ngày đều phải làm đến tận đêm khuya mới có thể về nhà, cộng thêm việc hôm nay lại bị Phó Thành Đô giằng co một phen khiến cho cả người đều bị đau đến mức không chịu nổi.
Phó Thành Đô ở một bên tùy tiện nói: “Vậy tôi đưa các người qua đó”
“Không cần.” Triều Mai Hoàng ngay lập tức cự tuyệt.
Triều Mai Hoàng chính là vì sợ Phó Thành Đô lại không nhịn được mà táy máy tay chân.
Phó Viễn Hạo đều đặt hết những thứ này vào trong mắt, nhưng ông cho là chuyện mâu thuẫn của hai đứa nhỏ còn chưa giải quyết tốt.
Ông nhìn cổ của Phó Thành Đô bị cào ra một vết máu thì suy nghĩ một chút lại ý vị thâm trường mà nói: “Thành Đô à để cho hai chị em bọn họ đi chơi đi.
Con ở lại, ông có mấy lời muốn nói với con.
Phó Thành Đô biết chuyện mà Phó Viên Hạo giữ anh lại nhất định là có liên quan tới việc thuyên chuyển công việc cùng với chuyện của đảm phóng viên kia vì thể nhìn Triệu Mai Hoàng một cái.
Triều Mai Hoàng cười một cách ôn nhu uyển chuyển cùng đoan trang, nhưng mà lúc nhìn anh thì nơi đáy mắt lại thoảng qua một tia giảo hoạt.
Anh trầm mặc mấy giây rồi mới mở miệng nói: “Con…”
“Các con cứ đi đi, trời cũng không còn sớm nữa” Còn không đợi Phó Viễn Hạo trả lời thì Phó Thành Đô đã vội vàng thúc giục Kiều Phương Hạ cùng Triều Mai Hoàng.
Phó Thành Đô lại nhìn Triệu Mai Hoàng không lên tiếng.
“Ông nội Phó, vậy bọn con liền đi trước.” Trước khi Triều Mai Hoàng rời đi còn cố ý vòng vòng trước mặt Viễn Hạo cùng Thành Đô, lại quay sang chào hỏi Phó Viễn Hạo một ích cực kỳ lễ phép.
Phó Thành Đô nhìn tận sâu trong cổ áo của Triều Mai Hoàng có mấy vệt hồng hồng thì đứng sững tại chỗ mặt không cảm giác cũng không lên tiếng.
Ông nhìn theo bóng dáng hai người Triều Mai Hoàng cùng Kiều Phương Hạ cùng nhau rời khỏi cửa thì mới thu hồi tầm mắt.
“Con xem thử con đã làm gì Triều Mai Hoàng đi.
Nói chung thừa biết? Con thử nhìn lại con một chút nữa đi.
Rõ ràng là do con sai! Triều Mai Hoàng cũng không so đo với con thì con có tư cách gì mà bày ra sắc mặt đó?” Phó Viễn Hạo ở một bên chờ đến khi người đã đi, sau đó biểu cảm trên mặt lập tức chùng xuống chỉ Phó Thành Đô nói.
“..” Phó Thành Đô nào dám bày tỏ sắc mặt với cục cưng của anh?
Là do nửa đêm tối nay anh đã phải nhanh chóng lên máy bay qua về, Triều Mai Hoàng biết rõ là ban đêm anh đã phải đi vậy mà còn mang theo mình anh tới nơi này..
Danh Sách Chương: