Sau khi đứng ở cửa sửng sốt một lát cô ấy mới kịp phản ứng lại, ngay sau đó mới tiến phủ thêm áo lên người Kiều Phương Hạ, run giọng hỏi: “Là ai làm ra chuyện này? Tại sao lại như vậy?”
Vừa rồi, Nguyên Khiết Đan đứng bên ngoài.
Nguyên Khiết Đan không nghe thấy tiếng động gì bất thường cả, những người khác chắc cũng không nghe thấy gì đâu nhỉ?
Kiều Phương Hạ khó chịu đến mức thấy mọi thứ trước mắt đều tối sầm lại.
Nhưng lúc nhìn thấy Nguyên Khiết Đan bị dọa sợ đến sắp phát khóc bởi dáng vẻ lúc này của mình thì cô lại duỗi tay, xoa nhẹ khuôn mặt của Nguyên Khiết Đan mà nói: “Không có chuyện gì đâu, em đừng để ý.”
Nguyên Khiết Đan giúp Kiều Phương Hạ mặc lại quần áo tử tế.
Trong lúc đỡ Kiều Phương Hạ đi ra ngoài, Vô Nhật Huy liếc nhìn cô.
Cả tầng này im lặng không có chút tiếng động nào, ngoại trừ Vô Nhật Huy và một vệ sĩ nữa thì chẳng có ai khác nữa.
Lúc Vô Nhật Huy nhìn thấy vết thương trên bắp chân của Kiều Phương Hạ thì hơi khựng lại một chốc, sau đó nhỏ giọng nói: “Để tôi đưa cô chủ về khách sạn trước”
“Không cần” Kiều Phương Hạ đè giọng lạnh lùng trả lời.
Đánh một gậy xong lại cho một viên kẹo, trò này chỉ thích hợp với trẻ con mà thôi.
Khi Nguyên Khiết Đan đỡ Kiều Phương Hạ lên xe thì đột nhiên Kiều Phương Hạ thoáng lảo đảo, suýt nữa đã ngã sấp xuống.
Lê Đình Tuấn đứng trên lầu nhìn dáng vẻ của Kiều Phương Hạ, cho dù cô đang vô cùng chật vật nhưng vẫn cố hết sức kiên cường chống đỡ.
“Hay là chúng ta hãy đưa cô ấy về Thanh Đông?” Vô Nhật Huy đứng phía sau cảm thấy không đành lòng, nên rất cẩn thận dò hỏi.
Nhưng mãi sau đó Lê Đình Tuấn vẫn không trả lời câu hỏi này, vẫn luôn nhìn chằm chằm chiếc xe đang rời khỏi dưới lầu bằng ánh mắt âm trầm.
Vô Nhật Huy cũng không dám hỏi lại, chỉ đành ngoan ngoãn im miệng.
Không ai có thể ngờ rằng Lê Đình Tuấn lại ra tay tuyệt tình với Kiều Phương Hạ như vậy.
Vô Nhật Huy vẫn luôn cho rằng, dù Kiều Phương Hạ có lật trời đi nữa, thì Lê Đình Tuấn cũng sẽ không nỡ trừng phạt cô.
Cho dù là lúc Kiều Phương Hạ sinh Đình Trung xong đã lập tức bỏ mặc cậu bé, thì Vô Nhật Huy cũng chưa thấy Lê Đình Tuấn tức giận như hôm nay.
“Hỏi kỹ cho tôi, hôm nay ai đã đánh vào mặt cô ấy” Một lúc sau, Lê Đình Tuấn bỗng nhiên trầm giọng mở miệng.
“Lúc đạo diễn Tống vừa bước vào thì ông ta đã nói rồi, là Chu Tố My đánh” Vô Nhật Huy căng thẳng trả lời.
“Chu Tố My là ai?” Lê Đình Tuấn không nhịn được mà nhíu mày.
Vô Nhật Huy thoảng do dự, cố ý nhắc đến Tô Minh Nguyệt, nhỏ giọng trả lời: “Là...!chị gái đồng nghiệp có mối quan hệ rất tốt với cô Tô ở Hoàng Cầu”.
đam mỹ hài
Lệ Đình Tuấn hơi nghiêng đầu, xuyên qua cửa kính sát đất gần ban công nhìn về phía Tô Minh Nguyệt đang vui đùa cùng mọi người ở bên ngoài.
Ai lại tin rằng chuyện này không có chút liên can gì đến Tô Minh Nguyệt cơ chứ?
Một diễn viên vô danh chẳng có chút quan hệ gì với anh, vậy mà cũng dám bám víu vào tên tuổi của anh để nhục nhã Kiều Phương Hạ.
Không biết có phải gần đây anh đã quá dung túng cho Tô Minh Nguyệt rồi hay không nữa.
Tô Minh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh nhìn của Lê Đình Tuấn, sau đó lập tức nở một nụ cười dịu dàng với anh.
Lệ Đình Tuấn lẳng lặng nhìn chằm chằm cô ta rồi khẽ lên tiếng: “Còn nhớ rõ lúc ban đầu Minh Nguyệt đã bị chèn ép như nào không?”
“Vâng, nhớ rõ” Vô Nhật Huy trả lời ngay lập tức.
“Lập tức cẩm Chu Tố My diễn”.
Kiều Phương Hạ ngồi ở ghế sau xe, tựa đầu vào cửa kính.
Nguyên Khiết Đan nhìn cô vài lần thông qua kính chiếu hậu, trong lòng lo lắng nên nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Có khỏe không? Không thì em chở chị đến tiệm thuốc mua ít thuốc nhé?”
Kiều Phương Hạ đờ đẫn nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi lại: “Đêm nay Chu Tố My lên top tìm kiếm lúc mấy giờ?”
Nguyên Khiết Đan sửng sốt một chút mới trả lời: “Hình như là được sắp xếp vào lúc mười một giờ, mười một giờ có khá đông người theo dõi”
Kiều Phương Hạ nhắm mắt lại, cũng đồng thời lên tiếng: “Nói với Đường Minh Kỷ làm càng lớn chuyện thì càng tốt”
“Chị muốn cô ta thân bại danh liệt”
Cô không tin việc Lê Đình Tuấn đến đây vào đêm nay không có chút liên quan gì đến Chu Tổ My.
Cô sẽ giết gà dọa khỉ cho Tô Minh Nguyệt biết mặt.
Ngay lúc nửa đêm, Kiều Phương Hạ đột nhiên cảm thấy đau ở vùng bụng dưới, cô gần như là bị cơn đau này đánh thức.
“Làm sao vậy?” Nguyên Khiết Đan nghe thấy có tiếng động, lập tức bật đèn chạy vào.
Nguyên Khiết Đan rất lo lắng cho tâm trạng tồi tệ của Kiều Phương Hạ hôm nay nên vẫn luôn ngủ ngoài số pha để canh chừng.
Danh Sách Chương: