Chương 809
Lúc này Kiều Phương Hạ mới hiểu được, lần trước trên Messenger, Lệ Đình Tuấn nói tính toán rõ ràng là có ý gì.
Kiều Phương Hạ chưa từng thấy có người nào lại tính toán như vậy. Cô cho rằng bản thân đã quen biết Lệ Đình Tuấn mười mấy năm, hẳn là cũng đủ để hiểu rõ anh rồi, nhưng không ngờ trước kia, cô nhìn thấy sự ác liệt của anh, chẳng qua cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Hai người giằng co trong yên lặng một lát, Kiều Phương Hạ đành cắn răng trả lời: “Tôi có thể trả tiền cho anh.”
“Tôi thiếu tiền sao?” Lê Đình Tuấn không chút nghĩ ngợi hỏi lại.
Thật ra vừa rồi Kiều Phương Hạ chuyển sáu mươi tỷ vào tài khoản của anh, Lệ Đình Tuấn cũng không tức giận, cũng không có ý tức giận lên người Kiều Phương Hạ, anh trả lời người khác vẫn luôn là kiểu như vậy. Hơn nữa vừa rồi trong lúc họp, anh đang giận dữ với cấp dưới nên rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Sau khi gửi cho cô một hồi lâu cũng không thấy cô trả lời, anh mới phản ứng lại, gọi video cho cô, cô cũng không nhận, anh đoán cô giận rồi nên đành phải tự mình chạy qua đây.
“Nếu phải nói đạo lý thì em trả tiền cho tôi, là vì chiếc xe kia do tôi dùng tiền để mua, nhưng tôi hôn em thì đâu có liên quan gì với tiền bạc” Lê Đình Tuấn đợi Kiều Phương Hạ mấy giây rồi tiếp tục thản nhiên nói với cô.
“Anh chính là cố tình gây sự”
Kiều Phương Hạ còn thật sự trả lời: “Bởi vì xe là anh đưa cho Đường Nguyên Khiết Đan, anh.”
“Phải, là tôi cố tình gây sự” Lê Đình Tuấn không đợi cô nói xong đã ngắt lời.
“Giống như em vì chuyện của Tô Minh Nguyệt mà nổi giận với tôi, thậm chí còn định rời khỏi tôi, theo tôi thấy, tội lỗi của tôi không đáng bị như vậy, em cũng có phần cố tình gây sự. Tôi chỉ là dùng cách thức của em để đối phó với em mà thôi.”
Kiều Phương Hạ á khẩu không thốt lên lời. Mấy lời ngụy biện của Lê Đình Tuấn nghe qua thì thấy vô cùng hợp lý nhưng thật ra lại chẳng hợp lý chút nào, chuyện của Đường Nguyên Khiết Đan và Tô Minh Nguyệt căn bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cô yên lặng một lát rồi nhón chân lên, nhanh chóng mổ một cái lên chóp mũi Lê Đình Tuấn. Nếu anh muốn thì cô cho anh là được, cô cũng không muốn đôi co không ngừng với anh. Hơn nữa, ở bên ngoài còn rất lạnh. Hôn xong, cô lập tức lạnh lùng hỏi Lê Đình Tuấn: “Được chưa?”.
“Ừ” Một lúc lâu sau, giọng mũi rầu rĩ của Lê Đình Tuấn mới vang lên.
Kiều Phương Hạ đang muốn kéo tay anh ra thì bất chợt, anh bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm cô, ép cô lại gần.
Bên ngoài thật sự rất lạnh, môi của Lê Đình Tuấn cũng lạnh, lúc cắn lên môi cô, Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa ẩm ướt. Cô theo bản năng run rẩy cả người, Lê Đình Tuấn bèn theo đôi môi đang cứng đờ của cô dò xét tiến vào.
Một lúc lâu sau, khi cô được buông ra, hơi thở của hai người đều đã trở nên nóng rực.
“Tôi biết em còn lưu luyến tôi mà. Tôi đã từng nói rồi, thân thể của em thành thật hơn em nhiều” Lê Đình Tuấn chạm nhẹ trán vào cô, nhìn chằm chằm cô lẩm bẩm nói: “Tôi cũng biết vừa rồi là bản thân náo loạn vô lý, nhưng tôi thật sự biết sai rồi, đừng giận tôi nữa, được không?”