Kiều Phương Hạ đang ở nghỉ ngơi ở phòng đánh bài bên cạnh, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại ngẩn người.
Cô đáng suy nghĩ lát nữa phải ra tay như thế nào, sau khi cô lấy được dây chuyền thì đương nhiên sẽ đi, nhưng mà có liên lụy đến Lê Đình Tuấn hay không cũng khó nói lắm.
Lúc mấy người đàn ông đẩy cửa bước vào thì cô ngẩn người một lát rồi lập tức đứng lên.
Lê Đình Tuấn đi đầu, anh rũ mắt nhìn thấy chân của cô thì lập tức cau mày.
Trạm Khánh Minh ở sau lưng anh, đương nhiên cũng nhìn thấy lúc nãy Kiều Phương Hạ nằm ở trên sofa lộ ra đôi chân thon dài, anh ta bất chợt nhếch miệng.
Nói gì thì nói, da của người phụ này thật đẹp và trắng đến phát sáng.
Anh ta nhìn về phía Lê Đình Tuấn, xoay người đi tới ghế sofa trước bàn đánh bài, bộ dạng lười nhác ngồi xuống, nói với Kiều Phương Hạ: “Qua đây xoa bóp cho tôi đi”
Kiều Phương Hạ cũng theo bản năng nhìn về phía Lê Đình Tuấn.
Cô hơi do dự một chút, nhưng vẫn đi ra đằng sau Trạm Khánh Minh, bàn tay cô dùng sức lực nhẹ nhàng, vừa phải xoa bóp bả vai và cổ của Trạm Khánh Minh.
Trạm Khánh Minh nhìn dáng vẻ quyến rũ của cô, vốn dĩ anh ta cũng không trông mong người phụ nữ này sẽ làm điều gì cả.
Ai ngờ được Kiều Phương Hạ vừa ra tay xoa bóp mấy cái, không hiểu sao anh ta lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều so với những người khác xoa bóp.
Cho dù bàn tay cô không có nhiều sức lực gì cả, vô cùng mịn màng và mềm mại nhưng lại ẩn rất đúng chỗ.
Anh ta ngửi ra được mùi nước hoa Louis XIV lan tỏa thoang thoảng, thoải mái thở dài một hơi.
Người phụ nữ này cũng không phải là người vô dụng, không có chỗ để dùng.
Lệ Đình Tuấn ngồi ở một đầu ghế sofa, liếc nhìn vài lần bản hợp đồng mà bên đối tác của anh đã đưa tới để dùng cho ngày mai.
Qua một lúc lâu anh gấp nó lại, trầm giọng nói: “Ngày mai hãy nói tiếp.”
Trong lúc nói chuyện, anh lại nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ và Trạm Khánh Minh ở bên kia.
Đã nhiều năm như vậy mà Lê Đình Tuấn lại chưa bao giờ biết, thì ra Kiều Phương Hạ còn biết mát xa cho người khác.
Lúc anh đứng dậy lại có một người phụ nữ từ bên ngoài cửa bước vào.
Kiều Phương Hạ nhìn về phía cô ấy, cảm thấy người này hơi quen mắt, hình như trước kia cô đã gặp người này ở đâu đó.
Người phụ nữ này đi vào trong phòng, liếc mắt nhìn Trạm Khánh Minh rồi tức giận nói: “Nửa đêm nửa hôm gọi người ta qua đây, anh có bị dở hơi không hả?”
“Ai bảo Hoắc Thanh Phong không biết chơi mạt chược, chỉ có thể để cho em vất vả qua đây một chuyến thôi” Trạm Khánh Minh trả lời như thể đang nói một điều đương nhiên: “Hơn nữa đâu phải anh là người gọi em tới đâu, em muốn trách thì trách
anh ta kìa.”
Người phụ nữ quét mắt quanh căn phòng một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Kiều Phương Hạ, nói: “Năm người các anh ở đây, Hoắc Thanh Phong không chơi, lẽ nào cô gái này cũng không biết chơi à?”
Trạm Khánh Minh hơi nhếch khóe môi trả lời lại: “Tuấn nói cô ấy không biết chơi”
Người phụ nữ kia hơi sửng sốt một chút, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.
Vì vậy đây là chuyện gì thế? Cô gái nhỏ đến bầu bạn với Trạm Khánh Minh này quen thân với Lệ Đình Tuấn à?.
Danh Sách Chương: