Kiều Phương Hạ trong lòng cân nhắc, cũng khó trách Đường Nguyên Khiết Đan luôn bị đánh, cô mà là Dung Lãng Nghệ, không đánh chết Đường Nguyên Khiết Đan mới là lạ, Đường Nguyên Khiết Đan có thể sống đến bây giờ không dễ dàng chút nào.
Cô thấy Đường Nguyên Khiết Đan nói tới khan cố dừng lại uống nước, liền lặng lẽ liếc mắt đưa tin với Đường Nguyên Khiết Đan, bình tĩnh mở miệng hỏi cô ấy: “Chị nói nhiều như vậy, có phải sợ lo lắng anh Nghệ sau này tìm được vợ không?”
Cô gái xém chút sặc nước, ho quá trời.
“Đúng vậy.” Đường Nguyên Khiết Đan lúc này mới phản ứng lại.
Nghĩ lại thì một bên đưa khăn giấy cho cô gái, một bên lại giả vờ nói: “Nhưng thực ra thì anh của em ở những mặt khác cũng rất tốt, biết chăm sóc người khác, biết nhẫn nại, cũng rất tỉ mỉ, sau này ai mà làm vợ anh ta chắc chắn rất có phúc đấy”
Cô gái nhận khăn giấy lau nước mắt vừa cười ra, lại hỏi tiếp: “Vậy anh ta đã có bao nhiêu cô bạn gái rồi?”
Đường Nguyên Khiết Đan nhìn cô gái, quả nhiên là có mùi rồi.
cô cố nén kích động lại, cân nhắc một lát, trả lời: “Có thể nói là một người á? em cũng không rõ lắm, em nhớ là lúc anh ta đi học có viết thư tình cho người ta, nhưng có quen không thì em không biết rồi.”
Nói xong cô ấy nắm lấy tay cô gái, nhiệt tình hỏi: “Chị có bạn trai chưa? Em biết xem chỉ tay đấy, em nhìn trên chỉ tay của chị cảm thấy chị và Dung Lãng Nghệ quả thực một cặp đôi trời ban đấy.”
Đối phương sửng sốt.
Đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Dung Lãng Nghệ: “Đang nói chuyện gì đó? Nói gì mà vui thế?”
Cô gái rút tay mình ra khỏi tay Đường Nguyên Khiết Đan rồi lau nước mắt, nói: “Dung Lãng Nghệ, hai đứa em gái của cậu đúng là rất đáng yêu đấy”
“Cậu đấy, sống trong hạnh phúc mà không biết, sau này đối xử tốt với mấy đứa một chút, đừng có mà động tay là đánh tụi nó.”
Dung Lãng Nghệ sửng sốt, nhíu mày nhìn về phía Đường Nguyên Khiết Đan.
“Đừng lo lắng, một mực khen anh đấy” Đường Nguyên Khiết Đan mặt không đổi sắc trả lời.
Dung Lãng Nghệ tin cô mới lạ.
Trầm mặc một hồi, nhìn cô ấy thấp giọng nói: “Đường Nguyên Khiết Đan cô ra đây cho tôi.”
“Bên ngoài lạnh lắm đấy” Đường Nguyên Khiết Đan mặt dày không chịu nhúc nhích.
Dung Lãng Nghệ nhìn cô ấy nhíu mày, nói: “em tự ra hay là để anh ra tay?”
Đường Nguyên Khiết Đan không biết chịu thiệt là gì, lập tức thành thật đứng lên, đi theo Dung Lãng Nghệ ra ngoài.
Vừa ra cửa sau, Dung Lãng Nghệ sắc mặt liền trầm xuống.
“Đường Nguyên Khiết Đan em có phải bị điện không? Anh bao giờ đánh em rồi, qua năm mới em cũng 26 tuổi rồi còn gì, có thể trưởng thành hơn được không?”
“Xin lỗi nhé, em vừa qua sinh nhật lần thứ 24, đối với con gái thì đừng nói chuyện tuổi tác nhé.” Đường Nguyên Khiết Đan không một chút khách khí mà trả lời.
Dừng lại một hồi, cô ấy lại nhìn anh ta hỏi lại: “Cho nên, anh thật sự thích cái chị vừa rồi đúng không?”
Dung Lãng Nghệ bình tĩnh nhìn cô ấy, không lên tiếng.
Đường Nguyên Khiết Đan cười khúc khích nói: “Thích người ta thì nói thích, bây giờ không dám nói vậy tức là thích rồi.
Nếu anh muốn em phối hợp với anh thì sau này đừng có hở tí là tới nhà em nữa, miễn cho chị ấy có hiểu lầm gì”.
Cuối cùng thì Dung Lãng Nghệ cũng có nhược điểm rơi vào tay cô ấy, thật không dễ dàng chút nào..
Danh Sách Chương: