Cô còn chưa đi tới gần thang máy, liếc mắt liền nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng ở cạnh xe, mặt không chít biểu cảm nhìn cô chằm chẳm.
Kiều Phương Hạ sững người lại, làm sao anh ấy lại quay về đột ngột vậy? Tại sao không nói trước với cô?
Cô có chút chột dạ, từ từ chậm rãi bước tới chỗ Lệ Đình Tuấn bên đó.
Đi tới chỗ cách anh vài bước liền dừng lại, không tiếp tục đi lên phía trước, tối nay cô ăn lẩu bò, mùi vị có chút nặng, Lệ Đình Tuấn nếu như biết cô ăn lẩu ma lạt, sẽ lại trách cô.
‘Vốn dĩ trong khi uống thuốc không thể ăn cay, tối nay cô không nhịn được, trong đầu nghĩ muốn ăn canh suông, lại không cầm lòng được mà gọi lẩu bò ma lạt.
Dù sao Lệ Đình Tuấn cũng không có ở đây, cô liền ôm lấy dịp may này.
“Đi đâu vậy?” Lệ Đình Tuấn nhìn xuống cô, thấp giọng hỏi.
“Đi ăn cơm với Khiết Đan” Kiều Phương Hạ nhỏ giọng trả lời.
“Cô ấy đâu?” Lệ Đình Tuấn tiếp tục hỏi.
“Đi rồi” Kiều Phương Hạ bĩu môi, nói.
Cô như thế này gọi là đủ nghĩa khí, tuyệt đối không làm liên luy tới bạn mình.
“Anh hỏi em lại một lân nữa, rốt cuộc là ai đưa em về?” Ngữ khí của Lệ Đình Tuấn, lại có chút bất thường.
Kiều Phương Hạ nhìn lên, nhìn về phía anh, ánh mắt Lệ Đình Tuấn lạnh như băng, thẳng tắp nhìn chẩm chắm cô.
Kiều Phương Hạ cũng không hiểu anh như thế này là sao nữa, không nhìn được có hơi chau mày, trả lời: ‘Khiết Đan đưa em về, bằng không thì còn có thể là ai nữa?”
An Dương đang ở thành phố Hạ Du, chứng minh rằng Cố Dương Hàn cũng đang ở đây.
“Ăn từ bốn giờ tới mười giờ, sáu tiếng đồng hồ.” Khoé miệng Lệ Đình Tuấn khẽ câu khoé miệng về phía cô: “Ăn cái gì vậy?”
Kiều Phương Hạ lấy Đường Nguyên Khiết Đan làm nguy trang, nói là đi tới nhà họ Đường ăn cơm, ai biết được còn có ai nữa ngồi ở đó?
“Khiết Đan làm cơm rất tệ, nên bọn em đi ăn lẩu.” Kiều Phương Hạ nghe anh nói chuyện quái gở kỳ lạ, lại tức giận thêm mấy phần: “Nếu không thì anh tưởng là em đi làm cái gì?”
Lời nói vừa dứt, Lệ Đình Tuấn đột nhiên duõi tay, dùng lực kéo cổ tay của cô, kéo mạnh cô gần tới bên mình.
“Kiều Phương Hạ, anh muốn em nói sự thật!”
“Anh làm đau em đấy!” Kiều Phương Hạ chau mày càng sâu, trầm giọng nói.
Mấy ngày không gặp, cô tưởng rằng khi anh trở về hẳn sẽ ôn nhu một chút, cũng không biết cô có chỗ nào đã chọc tới anh!
Cô nghiến răng vũng vẫy mấy cái, bỗng dưng Lệ Đình Tuấn trực tiếp kéo cô lên xe, mạnh mẽ đóng cửa xe lại.
“Anh thả em ra!” Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy anh quái lạ, tức giận trong lòng đột ngột tăng lên, đưa tay ra che ở giữa hai người, không cho anh chạm vào mình.
Lệ Đình Tuấn thấy cô đấy anh, liền bắt lấy cổ tay cô, đặt cô ở ghế giữa xe, đưa tay hung hăng kéo áo khoác trên người cô.
“Lệ Đình Tuấn, anh làm cái gì vậy?” Kiều Phương Hạ bị sự thô bạo đột ngột của anh dọa cho sợ, không nhịn được sợ hãi hét lên.
“Rất rõ ràng, yêu em” Trong mắt Lệ Đình Tuấn ngập tràn vẻ nham hiểm, trầm giọng trả lời.
“Anh đừng như vậy Lệ Đình Tuấn! Đang ở trong xe mà!” Kiều Phương Hạ bị anh giữ chặt đến phát đau.
Cô bị anh ép dưới thân, ra sức tránh né.
Lệ Đình Tuấn một tay giữ chặt eo đang cựa quậy của cô, một tay trực tiếp đưa xuống thăm dò phía dưới quần cô..
Danh Sách Chương: