Anh giơ tay lên, ôm cô vào trong chăn bông, hết lần này đến lần khác nhẹ giọng gọi cô: “Phương Hạ, lần này là em can tâm tình nguyện, có đúng không?”.
“Phương Hạ, Phương Hạ…
Kiều Phương Hạ khế mở môi, vô ý thức hừ nhẹ đáp lại anh.
Nhiệt độ trên người Lệ Đình Tuấn khiến cho cô càng ngày càng khó thở, đồng thời cũng khiến cho toàn thân cộ như nhũn ra.
Lệ Đình Tuấn dùng sức ôm cô, gắt gao quấn lấy mỗi cô thật chặt.
Phương Hạ của anh, nhóc câm của anh cuối cùng có một lần can tâm tình nguyện làm điều đó với anh.
Anh phải dùng đến tâm cơ mới có thể khiến cho cô hồi tâm chuyển ý, nhưng chỉ cần cô chịu cùng anh, ở lại bên cạnh anh thì anh dùng chút thủ đoạn cũng có làm sao đâu?
Kiều Phương Hạ nóng đến toàn thân mồ hôi đầm đìa, rồi lại không đành lòng đẩy Lệ Đình Tuấn ra, vì anh bị sốt nên sức chịu đựng không bằng thường ngày, một giờ sau liền không ngừng thở gấp.
Kiều Phương Hạ được anh ôm từ phía sau lưng, cũng vô cùng mệt mỏi liền co rúc ở trong lòng ngực của anh rồi sau đó cũng mơ mơ màng màng ngủ một lát.
Khi tỉnh lại thì bên ngoài vẫn chưa tối mịt.
Kiều Phương Hạ đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Lệ Đình Tuấn vang lên bên tai, cô xoay người lại trong lòng ngực của anh rồi nhìn anh một cái, phát hiện anh đã ngủ say.
Cũng không biết là bởi vì công dụng của thuốc vừa mới uống hay là bởi vì sốt cao.
Kiều Phương Hạ lại thử đo nhiệt độ ở trán của anh phát hiện vẫn vô cùng nóng.
Nhưng mặc dù ngủ say, nhưng lực ôm ở eo cô của anh cũng không có một chút thả lỏng nào.
Kiều Phương Hạ nghĩ nghĩ, chuyển đôi mắt nhìn qua áo khoác được vứt ở một bên trên mặt đất của anh, duỗi tay qua lấy ra điện thoại di động từ bên trong túi áo của anh sau đó mở khóa, tìm số điện thoại của Phó Nhiên liền gọi đi.
Phó Nhiên nghe nói Lệ Đình Tuấn phát sốt, lập tức nghe lời đi qua.
Kiều Phương Hạ cúp điện thoại, đang muốn mang điện thoại di động để qua một bên, chợt thấy biểu tượng Messenger có hiển thị thông báo.
Cô suy nghĩ một chút liền thuận tay ấn vào và liếc nhìn vòng kết nối bạn bè mà anh đăng vào lúc hơn năm giờ sáng phát hiện là anh cài đặt danh sách những người không muốn thấy.
Rất hiển nhiên, Đường Minh Kỷ bị liệt vào danh sách những người anh không muốn thấy.
Kiều Phương Hạ lại nhìn kỹ vào danh sách những người anh không muốn thấy, phát hiện trên cơ bản đều là những người đàn từng có qua lại với cô.
Không thể không nói, Lệ Đình Tuấn thật sự rất ghi thù.
Kiều Phương Hạ tiện thể đưa mắt nhìn các bình luận ở bên dưới.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Lệ Đình Tuấn đăng bài viết lên mạng xã hội, anh chỉ có khoảng một, hai trăm người bạn trong Messenger và còn có đến gần một trăm bình luận.
Kiều Phương Hạ đều đọc hết tất cả các bình luận.
Nói chung nhìn sơ qua thì cô thấy được một vài bình luận nổi bật.
Tô Minh Nguyệt: “Anh không ngủ được ư? Cả một đêm anh không ngủ sao? Anh đã uống hết thuốc mà lúc trước em đưa cho anh chưa?”
Lệ Đình Tuấn không trả lời bình luận của bất cứ người nào, nhưng lại có các bình luận của những người bạn của cả hai người ở bên dưới bình luận của Tô Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt đối xử với Đình Tuấn thật tốt.
Buổi tối tôi cũng không ngủ được, nếu không thì cũng đưa lọ thuốc cho tôi đi?”
“Anh đúng là đồ ngốc và không có mắt nhìn gì cả.
Anh có thể so sánh bản thân được với mối quan hệ giữa Minh Nguyệt và Đình Tuấn sao? Tôi nghĩ anh không nên uống thuốc chữa mất ngủ mà là nên uống thuốc bổ não mới đúng”.
Danh Sách Chương: