Kiều Phương Hạ giật giật khóe miệng, tay phải đang cầm điện thoại của cô lại nắm chặt hơn một chút.
Đây là một cái cớ của Cố Dương Hàn để một lần nữa để thuyết phục cô trở lại.
Cô biết tất.
Một bên, là King đã cho cô mạng sống thứ hai.
Bên khác, lại là Lệ Đình Tuấn mà cô yêu sâu đậm biết bao nhiêu năm.
Câu trả lời cho vấn đề này thật là quá khó khăn.
“Em sẽ nói rõ ràng với anh ấy” Kiều Phương Hạ đấu tranh rất lâu rồi mới nhẹ giọng trả lời với Cố Dương Hàn: “Anh ấy sẽ hiểu thôi”
“Em như vậy là đang muốn đánh cược tất cả mọi người trong tổ chức” Cố Dương Hàn khẽ cười rồi nói: “Bản thân em có hiểu không?”
“Những người này phần lớn đều là người cùng em sống chết với nhau trong mấy năm nay, nếu như Lệ Đình Tuấn vì trả thù, nếu như: trong tay anh ta đã có đầy đủ thông tin, nếu như anh ta tiết lộ danh sách ra ngoài thì em sẽ hại hết tất cả bọn họ đó”
Mà tổ chức được Cố Dương Hàn vất vả cực khổ gầy dựng nên cũng sẽ bời vì Kiều Phương Hạ mà bị hủy đi tất cả.
“Trước mắt thì anh ấy không thể tra được nhiều như vậy đâu.
Những người bị anh ấy tra hỏi không phải là thành viên nòng cốt mà, đúng không?” Kiều Phương Hạ âm thầm điều chỉnh lại hơi thở, nhẹ giọng trả Nếu như tin tức của Lệ Đình Tuấn đã nhiều như vậy, không thể nào đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra được thân phận thật của cô!
Trong lòng Kiều Phương Hạ ít nhiều gì cũng có chút niềm tin vào hệ thống phòng ngự của trụ sở chính của Truth được chính tay mình thiết kế ra.
Cô ngừng một lát rồi tiếp tục nói chắc như đỉnh đóng “Thật sự mà nói, nếu anh ấy muốn trả thù anh thì em chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ấy! Tổn hại do em và Ninh Nguyệt gây ra thì em sẽ một mình gánh chịu!”
Cố Dương Hàn lại cười, thấp giọng trả lời: “Kiều Phương Hạ, em hãy nhớ cho kỹ từng lời mà em đã nói hôm nay”
“Em vì Lệ Đình Tuấn, có gì mà không làm ra được chứ?”
Kiều Phương Hạ cúp điện thoại, đứng ở chỗ thông gió của cửa sổ hóng gió lạnh một hồi, trong lòng rối bời lộn xộn.
Nhưng mà thật sự cũng đã đến thời cơ để thẳng thắn nói ra thân phận thật của cô với Lệ Đình Tuấn rồi.
Nói sớm hay nói trễ thì cũng đều phải nói cả thôi.
Thật vất vả mới có thể trở lại yên tĩnh được chút, cô xoay người trở lại phòng làm việc của bác sĩ.
Đúng lúc cô đang muốn đẩy cửa đi vào, chợt nghe bên trong truyền đến giọng nói của Lệ Kiến Đình: “… Điều kiện mà cháu nói với ông, cháu cảm thấy ông có thể đồng ý sao?”
“Ông không đồng ý cũng được thôi” Lệ Đình Tuấn bình tĩnh trả lời: “Đối với cháu mà nói thì thật ra không có thiệt hại gì cả”
Kiều Phương Hạ đang đưa tay vặn chốt cửa thì ngừng lại giữa chừng.
Bên trong phòng cũng rơi vào sự im lặng.
Một hồi lâu, Lệ Kiến Đình đột nhiên cười lên: “Cháu nói rằng, cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cháu cũng chắc chắn vẫn sẽ bảo vệ Diệp Ngọc cẩn thận chặt chẽ, sẽ chăm sóc cho con bé cả đời àt “Vâng, cháu nói rồi.
Cháu sẽ bảo vệ cô ấy” Lệ Đình Tuấn không hê từ bỏ mà bình tĩnh trả lời.
“Cháu cam đoan sẽ không truy cứu việc Diệp Ngọc thuê người giết người sao? Sẽ không để cho con bé phải ngồi tù đúng không?” Lệ Kiến Đình tiếp tục tra hỏi.
“Cháu cam đoan”.
Danh Sách Chương: