Lúc trước cuộc hôn nhân của Lệ Quốc Chiến và Phó Minh Tuyết thất bại làm cho tính tình của Lê Đình Tuấn càng trở lên cực đoan hơn, cho nên Phó Viễn Hạo hiểu rõ gia đình đơn thân sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ như thế nào.
Nếu như Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn có thể sống với nhau, vì Đình Trung ông ấy cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.
“Nếu Kiều Phương Hạ đã trở về rồi, nếu con muốn vì đứa nhỏ và nếu vẫn còn mấy phần tình cảm cũ và nhớ con bé thì hãy tìm cách giải quyết vấn đề đi” Phó Viễn Hạo chậm rãi đi đến trước mặt Lệ Đình Tuấn, Vỗ nhẹ lên vai Lệ Đình Tuấn, ý tứ hàm xúc.
“Còn về Đình Trung! ông sẽ lập tức tiến hành làm thủ tục chuyển trường cho thằng bé, chuyển thằng bé vào hộ khẩu của nhà họ Phó, để tránh các con lo lắng, Lệ Kiến Đình cũng không dám vô lễ với ông”.
Lê Đình Tuấn nhìn vào mắt Phó Viễn Hạo, nhỏ giọng nói: “Vâng”.
Trước kia ông cụ cũng không thích Kiều Phương Hạ, thậm chí còn phản cảm, chán ghét cô, có thể là vì chuyện của Đình Trung nên ông ấy đã thay đổi một chút với Kiều Phương Hạ.
Kể cả vừa rồi, Phó Minh Tuyết chủ động để cho Kiều Phương Hạ vào cửa, có lẽ cũng cùng suy nghĩ với ông cụ.
Trong lòng Lê Đình Tuấn cảm xúc lẫn lộn, nhìn ông cụ rời khỏi thư phòng.
Ở thư phòng anh xử lý hai tập tài liệu, nhìn thấy sắp đến mười hai giờ nhưng tâm trí rối bời, làm thế nào cũng không đọc được một chữ trên tài liệu.
Dứt khoát đóng máy tính lại, đi lên lầu.
Đúng lúc Phó Minh Tuyết cũng đi ra khỏi phòng của Đình Trung, mẹ con hai người gặp nhau trên bậc thang, Phó Minh Tuyết nói với anh: “Mẹ đi trước, ở bên kia mẹ còn có việc
“Mẹ không ở cùng Đình Trung nữa ạ?” Lệ Đình Tuấn hỏi ngược lại.
“Con không biết, mẹ ở chỗ này có chút dư thừa sao?” Phó Minh Tuyết cười nhẹ với Lệ Đình Tuấn.
Nói xong, không đợi Lê Đình Tuấn nói thêm gì, bà ấy đi xuống lầu luôn.
“Mẹ” Lê Đình Tuấn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bà ấy, gọi bà ấy một tiếng.
Phó Minh Tuyết quay đầu lại.
Vẻ mặt phức tạp nhìn vào Lệ Đình Tuấn, nhưng cũng không nói thêm cái gì, vội vàng quay người rời đi.
Tuy đêm nay Phó Minh Tuyết cho Kiều Phương Hạ vào nhưng cũng chỉ là nể mặt Đình Trung.
Bà ấy vẫn không thích Kiều Phương Hạ như trước, vẫn còn khúc mắc với mẹ con An Phương Diệp.
Kiều Phương Hạ ở đây, thì bà ấy không thể ở lại.
Lệ Đình Tuấn im lặng một lúc lâu mới quay người đến trước cửa phòng Đình Trung.
Kiều Phương Hạ đứng đối diện với tấm gương, chỗ trầy da ở trên trán hơi sưng đỏ, cô nhịn đau khử trùng, đang định dán miếng băng cá nhân lên vết thương thì nghe thấy giọng nói của Lê Đình Tuấn và Phó Minh Tuyết ở bên ngoài.
Cô nghe được tiếng bước chân lên lầu rất nhỏ của Lệ
Đình Tuấn, nghe thấy anh dừng lại ở trước cửa phòng Đình Trung.
Trong phòng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng giọt nước rơi xuống bể nước, cô vẫn đứng im trước gương.
Cũng không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh “Két.
.
” Lê Đình Tuấn vẫn đi vào phòng của Đình Trung.
Cô dừng lại vài giây, sau đó mới dán miếng băng vừa rồi chưa kịp dán lên vết thương, quay trở lại phòng, tắt đèn và nằm xuống.
Dưới lầu, đèn đường chiếu vào, sáng đến chói mắt, trong quân đội có quy định không được dậy muộn nên không được mắc rèm chắn sáng.
Kiều Phương Hạ quay lưng về phía ánh sáng, trong lòng rất lo lắng, mãi không ngủ được.
Ở phòng bên cạnh, Lê Đình Tuấn nhanh chóng đi tắm rửa, rồi quay lại giường cẩn thận kiểm tra mấy vết trầy xước trên người Đình Trung, xác định không có vấn đề gì mới yên tâm.
Buổi chiều Phó Viễn Hạo và Vô Nhật Huy lo lắng đã dẫn Đình Trung đến bệnh viện ở bên cạnh, đã kiểm tra và bôi thuốc cho Đình Trung, Vô Nhật Huy lại đến tòa nhà trung tâm xử lý chuyện lệnh điều động, điện thoại hết pin cũng không biết.
Chuyện hôm này, là anh trách lầm Kiều Phương Hạ.
Vết thương trên trán cô, không biết có được xử lý không, lúc Vô Nhật Huy đưa cô đến, chắc là có đưa thuốc.
Anh quay người, im lặng nhìn vào bức tường cách vách.
Lê Đình Tuấn nhìn chằm chằm vào bức tường một lúc lâu, không những không buồn ngủ mà đầu óc lại càng ngày càng tỉnh táo.
.
Danh Sách Chương: