“Chắc là hờn dỗi vì bị gọi dậy…” Cô nghĩ một lát, giải thích với Hứa Phi Phàm một câu.
“Tính tình y như ba nó, ai chiều nối thằng nhóc xấu tính như nó chứ: Hứa Phi Phàm xì một tiếng.
Sau đó anh ta dặn dò cháu trai nhỏ trong lòng mình: “Mạn Phi ngoan nha, sau này chúng ta không chơi với cậu nhóc kia nữa.
Cháu hiền quá, dễ bị bắt nạt!”
Tính Mạn Phi giống chị dâu cả, ngoan cực kỳ, cũng không bị chiều hư.
So với thäng nhóc Lệ Đình Trung nhà Lệ Đình Tuấn thì cháu trai mình đúng là thiên thần bé nhỏ mà.
Hứa Phi Phàm nói xong, ôm Mạn Phi xoay người rời đi.
Kiều Phương Hạ ôm Đình Trung đến chỗ đăng ký ghi tên, thấy bé còn đang nhìn chằm chằm bóng Hứa Phi Phàm và Mạn Phi ở phía xa thì buông bút nhẹ nhàng hỏi: “Con không thích chú của Mạn Phi à?”
*Không thích” Đình Trung không cần nghĩ ngợi mà đáp luôn, gương mặt hiện rõ vẻ không vui.
Đình Trung cảm thấy chú này không phải người tốt, sinh ra phản xạ phòng bị với đối phương.
Kiều Phương Hạ nắm tay Đình Trung ra sảnh khách sạn, Hứa Phi Phàm đã đợi sẵn ở chỗ các vị phụ huynh làm thủ tục xong, đang ôm Mạn Phi ngồi trên ghế nghỉ trêu đùa.
Tính Hứa Phi Phàm rất qua quýt, hiếm ai lần đầu gặp mặt mà thích người này, chỉ có ở cạnh lâu mới hiểu tuy miệng anh ta chẳng ra gì nhưng tính tình không xấu.
Thấy Kiều Phương Hạ đi qua, anh ta ngước nhìn cô cười nói: “Cô nói xem có phải cô rất có duyên với ông anh này không? Ở đây cũng có thể đụng phải.”
Kiều Phương Hạ còn chưa đáp lại, Đình Trung đứng cạnh đã tức giận nói: “Chú không phải anh của mẹ!”
Hứa Phi Phàm nhìn Đình Trung: “Chú lớn hơn mẹ cháu, sao lại không phải là anh của cô ấy? Tính như thế thì cháu còn phải gọi chú là bác mới đúng!”
Hứa Phi Phàm cố tình báo thù chuyện lân trước bị Lệ Đình Tuấn sỉ nhục trước cửa Hoàng Gia, lần này anh ta sỉ nhục con trai Lệ Đình Tuấn cũng thế.
Tục ngữ nói rồi, ba nợ thì con trả mà.
“Nào, gọi bác đi!” Anh ta cười khì giục Đình Trung.
Kiều Phương Hạ thấy Hứa Phi Phàm tranh cãi với một đứa bé ba tuổi còn tích cực như thế thì câm nín, lườm anh ta một cái: “Anh mặt dày quá đấy!”
Đình Trung không gọi, gương mặt nhỏ đỏ bừng bừng, bỗng xoay.
người ôm lấy đùi Kiều Phương Hạ, mắt rưng rưng: “Mẹ…”
Kiều Phương Hạ cúi xuống bế bé lên, nhỏ giọng nói với Hứa Phi Phàm: “Anh xong chưa? Đừng chọc thẳng bé.
Chọc khóc cho anh dỗ nhé?”
Hứa Phi Phàm vui sướng nhìn Đình Trung, thãng nhãi này trông không giống đứa trẻ tốt gì cả, là một khuôn với Lệ Đình Tuấn khắc ra.
Kiều Phương Hạ nhận phòng của mình, dẫn Đình Trung đi lên, sau đó phát hiện Hứa Phi Phàm dựa vào cánh cửa ngay cạnh phòng mình nhìn cô và Đình Trung.
“Cô ở phòng này à?” Anh ta nhìn thẻ phòng của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ cũng xác nhận lại, đúng là phòng cạnh Hứa Phi Phàm.
“Tối nay ngắm sao tâm sự nhé?” Hứa Phi Phàm hỏi Kiều Phương Hạ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Đình Trung..
Danh Sách Chương: